Sau một trận đua xe, máy liên lạc của Thượng Khả lại có thêm một loạt số liên lạc, trong đó có cả số của Dịch Vân vương tử. Dịch Vân mang theo Thượng Khả thoát ra khỏi đám đông vây quanh rời sân thi đấu, vừa đi ra đến cửa đã thấy Lục Tu Phàn đứng phía trước, khí chất lạnh lùng nghiêm túc khiến ánh sáng chiếu lên người hắn cũng trở nên lạnh băng. Hai ánh mắt sắc bén đảo qua, mọi người vốn đang chuyện trò vui vẻ lập tức ngậm miệng, đồng loạt thu lại biểu cảm, câu nệ hành lễ chào hắn. Lục Tu Phàn gật đầu với bọn họ, sau đó nhìn về phía Thượng Khả. Thượng Khả hơi khom người chào Dịch Vân sau đó xoay người đi đến chỗ Lục Tu Phàn. Lúc Thượng Khả tới gần, mọi người cách đó không xa ngạc nhiên phát hiện khí chất lạnh lùng trên người Lục Tu Phàn giống như đã xảy ra biến hóa vi diệu nào đó, như lưỡi đao được tra vào vỏ, hơi lạnh tán đi. Lục Tu Phàn cúi đầu hỏi: "Chơi có vui không?" "Vui." Thượng Khả nhàn nhạt trả lời, biểu tình bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ có sắc mặt hơi hơi hồng nhuận khiến cậu tăng thêm vài phần sinh động. "Vương thúc đến đây lúc nào thế ạ?" Dịch Vân đi tới cười hỏi: "Trận đấu của Thượng Trạch ngài có xem không?" "Vừa tới, không xem." Nhưng mà hắn đã sao lại đoạn quay trận đấu hôm nay. "Anh ta biểu hiện rất xuất sắc, là MVP(*) của trận đấu này." Dịch Vân hài lòng khen. (*MVP: viết tắt của từ Most Valuable Player - là danh hiệu được trao cho người chơi xuất sắc nhất.) "Ừ." Lục Tu Phàn đơn giản lên tiếng nhưng trong giọng không giấu nổi vẻ đắc ý. Dịch Vân oán thầm, mọc nguyên cái mặt lạnh, mặt trời chiếu cũng không tan được. Nhìn Thượng Trạch xem, tuy rằng cũng là mặt than nhưng vẫn ấm lòng hơn hắn. "Về cung đi, tối nay bệ hạ tổ chức yến tiệc." Lục Tu Phàn nhắc nhở cậu ta. "Đã biết." Dịch Vân xoay người chào những người khác. Thượng Khả giúp Lục Tu Phàn mở cửa xe, Dịch Vân cũng ngồi lên. Hắc Luân của Lục Tu Phàn đi đầu, mấy chiếc xe hộ vệ đi theo sau, chậm rãi đi tới Vương Cung. Đi vào đường lớn, máy bộ đàm trong xe đột nhiên truyền đến thông báo: "Điện hạ, Vương tước các hạ(*),phía trước xảy ra tai nạn xe, xin chạy chậm một chút, chúng tôi đi dọn đường." ( * các hạ là xưng hô tôn kính) "Nhận được." Thượng Khả trả lời một câu, giảm tốc độ xe xuống. Cách đó không xa, xôn xao tiếng người và tiếng động lớn, rất nhiều xe đỗ lại, phần lớn là người tới xem náo nhiệt. Đội phụ trách trị an còn chưa tới, tai nạn xe chắc là mới phát sinh không lâu. Nhưng chỉ một lát sau, bên hộ vệ lại truyền đến tin tức: "Điện hạ, Vương tước các hạ, người gặp tai nạn xe là thiếu gia Việt gia." Thiếu gia Việt gia? Không phải là tên "Việt Huyên" gặp được trên trận đấu đấy chứ? Dịch Vân nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lục Tu Phàn. Lục Tu Phàn mở miệng hỏi: "Thương thế đối phương thế nào?" "Hình như có chút nghiêm trọng, cả người đều là máu." Hộ vệ báo. "Thượng Trạch, cùng tôi xuống xem." Địa vị Việt gia tuy rằng không bằng lúc trước nhưng lại là danh môn vọng tộc, hôm nay nếu thấy chết không cứu rất có thể sẽ bị lời ra tiếng vào. Thượng Khả lấy hộp cấp cứu trong trong xe ra, theo Lục Tu Phàn xuống xe. Thân phận Dịch Vân không tiện nên chỉ có thể chờ ở trong xe, thông qua máy theo dõi quan sát tình huống bên ngoài. Bọn hộ vệ ở phía trước dọn đường, Lục Tu Phàn và Thượng Khả rất nhanh đã đi tới hiện trường tai nạn. Tới gần mới biết được đây là tai nạn liên hoàn, bốn, năm chiếc xe chen chúc cùng một chỗ, người bên trong xe đã được mọi người mang ra, mấy người bị thương nhẹ đều ngồi ở một bên chờ đội trị an tới xử lý. Hai người bị thương nặng nằm trên mặt đất, một người trong đó chính là Việt Huyên. Toàn thân gã toàn là máu, nửa người không thể động đậy, liên tục rên rỉ, phát hiện có người tới gần, Việt Huyên quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái đã thấy Thượng Khả, lập tức hoảng sợ hét lên: "Mày, mày muốn làm gì?" Ánh mắt Lục Tu Phàn hơi trầm xuống nói với Thượng Khả: "Kiểm tra thương thế của cậu ta một chút." Thượng Khả ngồi xổm người xuống, đặt hộp cứu thương xuống đất. "Không, mày cút đi, cách xa tao ra!" Việt Huyên vung tay muốn đánh cậu. Thượng Khả tránh đi, vài vết máu bắn lên mặt cậu. Lục Tu Phàn nhìn chằm chằm vết máu trên mặt Thượng Khả, cảm thấy thật chói mắt, lớn tiếng ra lệnh: "Giữ cậu ta lại, đừng để cậu ta lộn xộn." Hai tên hộ vệ lập tức tiến lên giữ tay chân Việt Huyên lại. "Buông tôi ra, buông ra!" Việt Huyên nhìn khuôm mặt dính máu không cảm xúc cùng với ánh mắt không tình cảm kia của Thượng Khả, sợ hãi hét lớn: "Cứu mạng, nó muốn giết tôi, khụ, khụ, nó muốn giết tôi." Miệng Việt Huyên phun ra mấy ngụm máu tươi, toàn thân đau nhức không thôi, đầu óc mơ hồ nhưng sợ Thượng Khả nhân cơ hội trả thù, cố gắng gượng không dám ngất đi. Lục Tu Phàn thờ ơ lạnh nhạt, bắt đầu có một chút nghi ngờ về quan hệ của hai người. Thượng Khả nhìn biểu cảm vặn vẹo của Việt Huyên, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng: Việt Huyên, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không giết cậu, mà còn tận lực để cứu cậu. Việt Trạch biến thành người thủ ước, chẳng có gì lưu luyến, cũng không có oán hận, cậu ta có thể cứu sống kẻ thù của mình mà không suy nghĩ gì. Nhưng Việt Huyên à, cậu thì khác, trong lòng cậu có quỷ, nhỏ nhen ích kỉ, một ngày nào đó chắc chắn cậu sẽ lấy oán trả ơn, diệt trừ hậu hoạn. Thượng Khả thuần thục giúp xử lý vết thương cho Việt Huyên, không do dự cũng phạm không sai lầm. Chờ nhân viên y tế tới nơi Thượng Khả đã xử lý xong. Nhân viên y tế kiểm tra, không ngừng khen ngợi: "May có cậu đây cứu chữa đúng lúc, nếu không chỉ sợ không đợi đến lúc chúng tôi tới người này đã mất mạng." Mọi người nghe bác sĩ nói xong mới biết hóa ra Việt Huyên bị thương nặng như vậy. Vừa rồi thấy gã la to như thế còn tưởng rằng không có vấn đề gì. Thượng Khả không phản ứng với lời khen của bác sĩ, tháo găng tay, cầm hộp cấp cứu trở lại bên cạnh Lục Tu Phàn. "Chuyện còn lại giao cho đội trị an và nhân viên y tế là được, chúng ta đi thôi." Lục Tu Phàn mang Thượng Khả rời khỏi hiện trường tai nạn hỗn loạn. Thượng Khả mở cửa, sau khi Lục Tu Phàn lên xe liền vẫy tay gọi Thượng Khả. Thượng Khả khom người để sát vào, một mảnh khăn ướt xuất hiện lau sạch vết máu trên mặt cậu. Thượng Khả bị lau mặt ướt nhẹp: "..." Dịch Vân như bị sét đánh: "..." Cái tay vừa rồi lau mặt cho Thượng Khả là của hoàng thúc sao?! Không cần che mắt tôi, thật ra đó là một bàn tay quái vật giả dạng thành tay người đúng không?! Sau khi đám người Lục Tu Phàn rời đi, Việt Huyên cũng được đưa tới bệnh viện, bởi vì cứu chữa đúng lúc đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm tính mạng, chỉ là có nhiều chỗ gãy xương phải tĩnh dưỡng một thời gian. Nguyên nhân tai nạn rất đơn giản, trước đó Việt Huyên bị xấu mặt trên cuộc đua đang lúc nổi nóng, kết quả trên đường về nhà lại gặp một chiếc xe thể thao cướp đường, còn bị quăng cho một chuỗi khói mang hiệu ứng trào phúng. Việt Huyên tất nhiên là giận không thể áp, ra lệnh cho tài xế đuổi theo, hai chiếc xe bắt đầu ganh đua tốc độ trên đường lớn, kỹ thuật lái xe của hai bên đều tầm tầm, kết quả ở đoạn rẽ thì đâm vào nhau, dẫn đến một trận tai nạn liên hoàn. "Mẹ, con gặp nó." Việt Huyên suy yếu nằm ở trên giường, nhìn mẹ mình cầu giúp đỡ. Thường phu nhân sờ đầu của gã, an ủi nói: "Đừng gấp, con nói con gặp ai?" "Việt Trạch!" Thường phu nhân nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc là thế nào?" Việt Huyên kể tường tận chuyện hôm nay cho bà ta nghe, chỉ giấu chuyện gã cố ý sai người động tay động chân lúc đua xe và việc được Thượng Khả cứu. Thường phu nhân suy nghĩ một lát nói: "Đừng lo lắng, Việt Trạch là người thủ ước, cho dù về lại gia tộc cũng không thể dao động được vị trí người thừa kế của con. Việc hiện tại con phải làm là làm thân với các quyền quý ở thủ đô." Sắc mặt Việt Huyên khó coi: "Việt Trạch ở trận thi đấu đua xe đoạt đi nổi bật của con, còn gián tiếp hại con bị những người khác bài xích, sao con còn có thể làm thân với bọn họ?" "Đứa ngốc, không phải vừa rồi con nói được Vương tước các hạ cứu sao?" Thường phu nhân gợi ý: "Chờ vết thương con tốt hơn, không phải là nên tự mình đến cảm ơn sao?" Việt Huyên bừng tỉnh, trong đầu hiện ra một bóng dáng mơ hồ. Lúc ý thức nó mơ hồ cũng không quan sát cẩn thận Lục Tu Phàn. Có điều anh ta là Vương tước, người có địa vị cao như thế lại tới cứu người có địa vị thấp như mình, chắc cũng không phải là người bất cận nhân tình như mọi người đồn đãi... Buổi tối Lục Tu Phàn trở lại dinh thự, tắm rửa xong, một thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trên giường xem video cảnh đua xe buổi sáng. Trận đấu vừa mới bắt đầu chưa tới một phút hắn đã thấy một chiếc xe đua cố ý tới gần xe Thượng Khả, vài lần muốn đụng vào xe cậu. Ánh mắt Lục Tu Phàn lạnh như băng, rất nhanh tra được tư liệu của tên lái xe kia, chủ của anh ta chính là Việt Huyên hôm nay gặp được ở chỗ tai nạn xe, Lại là cậu ta? Sự nghi hoặc lúc trước lại dâng lên, cậu ta và Thượng Khả rốt cuộc có quan hệ gì? Trận đấu tiếp tục, Thượng Khả tách khỏi xe Việt Huyên, một đường chạy như bay, dựa vào kỹ thuật lái xe trác tuyệt và năng lực phán đoán giành được vị trí quán quân. Khi cậu từ đi xuống khỏi xe đua, dáng người tao nhã và bộ dáng hăng hái kia làm tim Lục Tu Phàn khẽ động. Dừng hình ảnh, hắn lẳng lặng ngắm nhìn một lúc lâu. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Lục Tu Phàn tắt video: "Vào đi." Thượng Khả bưng khay đẩy cửa vào, đi đến bên giường Lục Tu Phàn, đem trà bánh trên khay đặt trên tủ đầu giường sau đó khom người chuẩn bị rời đi. "Đợi một chút." Lục Tu Phàn vỗ vỗ lên giường nói: "Ngồi xuống, nói chuyện với tôi." Thượng Khả buông khay ngồi ở trên giường. Trong mắt Lục Tu Phàn hiện lên ý cười, nếu đổi lại là những người khác, nhất định sẽ không dám ngồi, nhưng cậu vẫn ngồi rất tự nhiên. "Thượng Trạch, cậu có biết Việt Huyên không?" Lục Tu Phàn hỏi. "Biết." Thượng Khả thản nhiên bẩm báo. "Quan hệ của hai người như thế nào?" "Là anh em cùng cha khác mẹ." Lục Tu Phàn ngẩn ra một chút, nghi ngờ nói: "Theo tôi được biết thì Việt Huyên chỉ có một anh trai cùng cha khác mẹ tên là Việt Trạch." "Việt Trạch là tên trước kia, sau khi trở thành người thủ ước thì đổi tên thành Thượng Trạch." Lục Tu Phàn trầm giọng hỏi: "Ai đổi tên cho cậu? Sao cậu lại bị đưa vào trung tâm phân phối?" Việt Trạch là con cháu trong gia tộc, cho dù biến thành người thủ ước cũng không thể bị đưa vào trung tâm phân phối. "Mẹ kế, không biết." Lục Tu Phàn nhìn thần sắc lãnh đạm của Thượng Trạch, trong mắt dần dần ngưng tụ mây đen, không cần nghĩ cũng biết, lại là tiết mục tranh giành quyền lợi trong gia tộc. Nhưng Thượng Trạch biến thành người thủ ước đã không có sức cạnh tranh, vì sao còn muốn đưa cậu vào trung tâm phân phối? Bọn họ không biết người thủ ước có thể sẽ bị ngược đãi sao? Nếu không gặp được mình, lấy tư sắc của Thượng Trạch, chỉ sợ đã sớm trở thành hàng hóa của một vài tên quyền quý. Nghĩ đến đây, Lục Tu Phàn bỗng hoảng sợ, đồng thời cũng dâng lên lửa giận khó có thể ngăn chặn. Rốt cuộc hắn đã biết vì sao Việt Huyên lại cứ nhằm vào Thượng Trạch, bởi vì cậu ta chính là đầu sỏ đưa Thượng Trạch vào trung tâm phân phối, cậu ta sợ Việt Trạch sẽ trả thù. Thật là buồn cười, bây giờ Thượng Trạch còn không biết oán giận, sao có thể trả thù? Chỉ là do cậu ta suy bụng ta ra bụng người, có tật giật mình mà thôi. Sớm biết như thế, hắn sẽ không để Thượng Trạch đi cứu cậu ta. "Thượng Trạch." Lục Tu Phàn nắm tay cậu, nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn quay về Việt gia không?" Thượng Khả nhìn hắn, hỏi lại: "Ngài không cần tôi nữa sao?" Sao có thể không cần! Lục Tu Phàn có cảm giác trái tim mình bị câu nói "gợi cảm" này chọt một cái. "Cả đời này em đều là của tôi." Hắn cũng không biết mình đang nói về chuyện hợp đồng chung thân hay là cái gì khác, tóm lại khi nói ra những lời này thì hắn có một loại cảm giác thỏa mãn: "Em đã theo tôi, thì chính là người của tôi, sau này tôi sẽ không để em chịu thiệt thòi." Được, sau này nhờ cả vào anh! Thượng Khả like mấy cái cho người yêu nhà mình. Tiếp đó lại nghe hắn nói: "Muốn ngủ cùng nhau không?" Lục Tu Phàn vẻ mặt chính trực mời cậu. Dựa theo chức nghiệp thường ngày của người thủ ước, đối với lời mời của chủ nhân thì không có lý do gì từ chối cả. Thượng Khả cảm thấy mình hẳn là nên hiên ngang lẫm liệt nằm xuống, im lặng làm một người làm ấm giường đủ tư cách. Cho nên đồng ý đi, chỉ là đơn thuần nằm ngủ ở trên một cái giường mà thôi, không có gì to tát! Tuy rằng hồn phách đã tự động nằm xuống giường Lục Tu Phàn, nhưng Thượng Khả vẫn cắn răng duy trì biểu tình mặt than của mình, bình tĩnh đối mặt với hắn, liều mạng chống cự hồng quả quả (*) sắc dụ này. (*hồi trước từ "loã" bị cấm nên đùng từ hồng quả quả để thay thế) Ngay tại lúc Lục Tu Phàn cho là Thượng Khả sẽ đồng ý thì lại thấy cậu mở trí năng tùy thân của mình, bật hợp đồng lên, cẩn thận xem điều khoản bên trên, sau đó nói: "Đại nhân, trên hợp đồng không có "cùng ngủ"." Lục Tu Phàn: "..." Hắn chuyển hợp đồng công tác vào trí năng của mình, sau đó xoẹt phát đã thêm một điều khoản mới: 【 Dưới tình huống đối phương đồng ý, có thể cùng ăn, cùng ngủ, cùng... 】 viết đến đây, hắn đột nhiên ngừng lại một chút, trái tim không khống chế đập mạnh vài cái, trầm tư thật lâu, hắn vẫn thêm 【... cùng làm tình. 】 Sau khi thêm điều khoản mới, hắn lại chuyển hợp đồng truyền cho cậu: "Lát nữa để Phí quản gia đi công chứng." Thượng Khả cạn lời nhìn điều khoản mới, đặc biệt là ba chữ cuối cùng, trên mặt còn phải giả bộ không sao cả, tự nhủ mình không được tỏ ra khinh thường với dụng tâm hiểm ác rõ rành rành của hắn. "Bây giờ, lại đây đi." Lục Tu Phàn vỗ vỗ giường ngủ. Thượng Khả cất kỹ hợp đồng nói: "Chờ hợp đồng mới có hiệu lực đã." Lục Tu Phàn: "..." Sao bảo là luôn nghe lời chủ nhân cơ mà? Thượng Khả đứng dậy nói: "Đại nhân còn có gì phân phó không?" "... Không có." Thượng Khả cầm khay khom người lui ra khỏi phòng, để lại Lục Tu Phàn buồn bực nằm ở trên giường, độc thủ khuê phòng. Lần này Lục Tu Phàn tới thủ đô chủ yếu là vì điều tra một sự kiện tiết lộ cơ mật quốc gia. Việc này liên quan tới vài quyền quý và quan chức, nguy hại tới sự an toàn của quốc gia và chủ đạo kỹ thuật. Nếu không mau chóng dọn sạch đám côn trùng gây hại này, cơ mật quốc gia sẽ liên tục bị lộ ra ngoài, hậu quả không thể giải quyết được. Lục Tu Phàn hiểu rất rõ, chuyện này càng điều tra sâu thì mình cũng càng nguy hiểm. Nhưng nếu hắn không tra, cả đế quốc chỉ sợ cũng không ai dám tra xét. Cả một ngày vật lộn với đám quan chức quỷ kế đầy mình, Lục Tu Phàn trầm mặt ra khỏi Vương Cung, vừa nâng mắt đã thấy Thượng Khả đứng ở cạnh xe im lặng chờ đón mình về nhà. Ánh mắt Lục Tu Phàn ấm áp, thoáng bước nhanh hơn. Thượng Khả chở hắn một đường chạy tới dinh thự. Vòng qua chỗ rẽ, xa xa đã thấy một chiếc xe lạ đứng ở ngoài cửa dinh thự. Lục Tu Phàn nheo mắt lại, rất nhanh đã nhận ra thân phận của người tới chơi, đúng là Việt Huyên đã lâu chưa lộ diện. "Vương tước các hạ!" Việt Huyên thấy xe Lục Tu Phàn, lập tức vui sướng chào đón. Lục Tu Phàn ngay cả cửa kính xe cũng không mở, nói với Thượng Khả: "Đừng để ý." Chờ cửa dinh thự mở ra, Thượng Khả trực tiếp lái thẳng xe đi vào. Việt Huyên muốn đi qua lại bị lính gác ngăn lại. Gã dậm chân, trong mắt hiện lên sự không cam lòng. Đứng ở cửa đợi nửa giờ, thấy chủ nhân quả thật không có ý muốn gặp khách đành phải rời đi. Vài ngày kế tiếp, ngày nào Việt Huyên cũng tới, đáng tiếc không một lần nhìn thấy chủ nhân. Cuối cùng bất đắc dĩ, gã chặn đường Thượng Khả. "Đi theo tao một chuyến." Việt Huyên trực tiếp nói ý đồ đến. Ánh mắt Thượng Khả thản nhiên nhìn gã không tỏ vẻ gì. "Cha nhập viện rồi, hôm trước vừa được chuyển tới bệnh viện thủ đô, mày không đến thăm một chút sao?" Việt Trình sinh bệnh sao? Thượng Khả không thể không hoài nghi tính chân thật của tin tức này. "Đây là ca bệnh và số phòng bệnh." Việt Huyên đặt tư liệu lên mui xe: "Hôm nay mày có thể không đi theo tao, nhưng mày cũng đừng quên, dù mày biến thành người thủ ước thì trên người mày vẫn chảy dòng máu của Việt gia." Nói xong, cũng không chờ Thượng Khả phản ứng liền vội vàng rời đi, giống như đợi thêm một giây thôi cũng là dày vò. Thượng Khả mở tư liệu ra nhìn, sau đó nhét vào trong xe không để ý. Sau bữa cơm chiều, Lục Tu Phàn đột nhiên hỏi: "Ngày mai đi cùng tôi tới bệnh viện thủ đô đi." Thượng Khả ngẩng đầu nhìn hắn. Lục Tu Phàn bình tĩnh nói: "Tôi phải kiểm tra sức khỏe." Lừa quỷ à? Rõ ràng anh có bác sĩ gia đình! Lục Tu Phàn biết người thủ ước không có tình cảm, nhưng cho dù chỉ một phần vạn, hắn cũng không hy vọng tương lai Thượng Khả sẽ hối hận, cứ coi như hoàn thành một tâm nguyện đi. Thượng Khả không nói gì. Lục Tu Phàn, khôn khéo bình thường của anh chạy đi đâu vậy? Đây rõ ràng là một cái bẫy! Căn cứ vào tin tức hệ thống gợi ý, Việt Huyên nhất kiến chung tình với Lục Tu Phàn, ai biết sau chuyến đi này người nào đó có thể mang về món nợ đào hoa nào đó không? Còn nữa cậu nhớ rõ mình đã giấu phần tư liệu kia rất kĩ, Lục Tu Phàn sao sẽ biết chuyện Việt Trình? Thượng Khả trở lại phòng mình, tìm phần tư liệu từ đáy ngăn tủ kia, xác định không bị ai động vào. Vậy xem ra Lục Tu Phàn lấy được tin tức từ cách khác. Thượng Khả dùng tay nhéo nhéo ấn đường, ngày mai phải ứng phó thế nào đây? Đang suy tư, Lục Tu Phàn gọi số nội bộ gọi về. Gần đây mỗi khi trời tối hắn đều gọi cậu đến phòng "tâm sự", nhưng hai người cũng không phải người nói nhiều, cho nên có khi sẽ cùng nhau im lặng uống trà, im lặng xem phim, im lặng lên mạng, im lặng chơi cờ... Không biết Lục Tu Phàn cố ý hay vô tình, cậu cảm thấy quần áo người này càng mặc càng ít, trước kia trên người luôn mặc đồ ngủ kín như bưng, sau lại bắt đầu nửa che nửa mở, sau nữa lại chỉ mặc mỗi quần lót show cơ thể cường tráng, cứ lắc lắc lư lư trước mặt cậu, không thấy phiền sao?! Mẹ nó, nghĩ cho tâm tình của mặt than một xíu đi có được không? Tiếp tục như vậy cậu sẽ tiến công! Đến lúc đó cưỡng gian anh xem anh có hối hận hay không!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]