"Vị này chính là lái xe ngài tìm đến sao?" Trong mắt Á Lực hiện lên vẻ kinh diễm, cười hỏi: "Cậu ta tên gì thế?" "Thượng Trạch." Dịch Vân gọi Thượng Khả đến, nhắc nhở Á Lực: "Anh ta là người của Vương thúc, anh đừng có mà đánh chủ ý gì đó." Lời mà hồi nãy Lục Tu Phàn nói với Thượng Khả trong điện thoại thật ra cũng là nói cho mình nghe. Cái gì mà gặp được phiền toái thì gọi điện thoại cho tôi, đây không phải là đang ám chỉ với mình sao? Á Lực nhíu mày, có chút tiếc nuối cười cười: "Haiz, thật đáng tiếc." Việt Huyên nghe được đoạn đối thoại của hai người, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt nhìn về phía Thượng Khả lộ ra vẻ đề phòng và không thể tin. "Việt Huyên, cậu làm sao thế?" Á Lực thấy biểu cảm kì lạ của Việt Huyên liền thuận miệng hỏi một câu. "Không...không có gì." Việt Huyên âm thầm nhắc nhở mình không nên rối loạn phải đúng mực. Việt Trạch là người thủ ước, không có cảm tình với bất cứ thứ gì, càng không có khả năng chủ động bắt chuyện với đứa em trai là mình, mình chỉ cần coi như anh ta không tồn tại là được. Nhưng mà Việt Huyên có tật giật mình làm sao có thể bỏ qua sự tồn tại của Việt Trạch được? Sở dĩ Việt Trạch biến thành người thủ ước hoàn toàn là do gã và mẹ gã hãm hại. Vốn tưởng rằng ném anh ta tới trung tâm phân phối là có thể vĩnh trừ hậu hoạn. Nhưng người thủ ước diện mạo xuất sắc như thế ở trung tâm phân phối rất được hoan nghênh. Rất nhiều quyền quý thích đến đó tìm bạn giường hay đồ chơi, bởi vì tuổi thọ của người thủ ước rất ngắn, một khi thuê là phải thuê cả đời, hơn nữa dù bị xâm phạm hay tra tấn cũng sẽ không tố khổ. Thân thể của bọn họ cũng có cảm giác đau như người bình thường nhưng không biết dùng cảm xúc để biểu lộ, chỉ biết coi đó như một phần công việc. "Được rồi, kêu bọn họ tới đây, nửa giờ sau bắt đầu trận đấu." Dịch Vân vỗ vỗ tay, vẻ mặt gấp không chờ nổi. Vương tử mở trận đua xe tất nhiên sẽ có không ít người hưởng ứng, sau khi trải qua thương lượng, cuối cùng xác định 12 người dự thi. Kỹ sư sửa chữa bắt đầu công việc, tiến hành kiểm tra an toàn với toàn bộ xe dự thi. Lúc này, Việt Huyên đi đến bên cạnh tay đua của mình, thì thầm vài câu vào tai người kia. Sắc mặt tên lái xe hơi biến đổi, mờ mịt nhìn về phía Thượng Khả. Thượng Khả vừa kiểm tra tính năng của Tử Ảnh nhưng vừa âm thầm chú ý động tĩnh Việt Huyên. Thấy gã xì xầm to nhỏ gì đó với tay đua không khỏi đề cao cảnh giác, thầm nghĩ thằng nhóc này sẽ không định động tay chân ở trận đấu đấy chứ? Cậu đại biểu cho vương tử điện hạ, một khi bị phát hiện, gặp chuyện không chỉ một mình cậu ta mà còn cả Việt gia nữa kìa. Mắt Thượng Khả loé sáng, cũng tốt, để xem cậu ta có thể làm ra thủ đoạn gì. Một đoạn âm nhạc sống động vang lên, trên bầu trời đường đua xuất hiện một màn hình lập thể ảo, chặng đua như cầu vồng đan xen vào nhau, lóe ra ánh sáng đẹp mắt. Thượng Khả đội mũ bảo hiểm lên, xuyên thấu qua kính quang lọc màu đen rõ ràng có thể thấy được đường đua. Cậu ghi nhớ rõ lộ tuyến, bao gồm từng chỗ ngoặt, khoảng cách độ dốc... Trong trận đấu còn có một loại thông đạo ảo ảnh làm cho người ta phát điên. Thông đạo ảo ảnh không có vị trí cố định, xuất hiện ngẫu nhiên, màu đỏ có thể thu ngắn đường đua, màu vàng thì sẽ kéo dài đường đua. Với tốc độ ngang nhau, ai bắt được càng nhiều ảo ảnh màu đỏ thì càng có cơ hội chiến thắng trận đấu. Đây chính là khảo nghiệm phán đoán của tay đua dưới tốc độ cực nhanh chỉ trong nháy mắt. 【 Thượng Trạch, nếu anh giúp tôi giành vị trí đầu tiên, muốn cái gì thì cứ nói. 】 Khoảng cách trận đấu chỉ còn 1 phút, trên màn ảnh bên trong xe xuất hiện tin nhắn Dịch Vân truyền đến. Thượng Khả trả lời một câu: "Đã biết." Đếm ngược kết thúc, mười hai chiếc xe đồng loạt gào thét lao đi để lại một tàn ảnh đẹp đẽ. Xe Thượng Khả và xe Việt Huyên cách ba đường xe chạy, từ lúc xuất phát chiếc xe kia đã đuổi theo sát xe cậu. Thượng Khả cũng không vội tăng tốc, lấy địa hình phức tạp và độ dài lộ tuyến, chạy tốc độ cao nhất đến đích ít nhất cũng phải 15 phút. Nhưng mấu chốt để thắng là ở chỗ thông đạo ảo ảnh. Hai chiếc xe một trước một sau không ai nhường ai. Rất nhanh đã tới khúc ngoặt đầu tiên, Thượng Khả chuẩn bị drift thì lại thấy xe Việt Huyên chạy ở một vị trí mẫn cảm, nếu cậu không nắm chắc góc độ và tốc độ drift sẽ phát sinh va chạm với người đó. May mắn thì chỉ sây sát nhỏ, không ảnh hưởng trận đấu; xui xẻo thì cả hai đều sẽ bị loại. Thượng Khả lập tức giảm tốc độ, thân xe trầm xuống, thoải mái để mấy chiếc xe phía sau đuổi kịp và vượt qua, sau đó tại cái khác chiếc xe trong khe hở trôi đi mà qua. Tay đua của Việt Huyên có vẻ không dự đoán được Thượng Khả lại đột nhiên giảm tốc độ, phản ứng không kịp, suýt chút nữa đã bị những chiếc xe khác đụng knock-out. Đợi đến khi người kia điều chỉnh lại thì Thượng Khả đã vượt qua xe mình giữ khoảng cách hai thân xe, nhưng hai người từ vị trí thứ năm và thứ sáu lần lượt rơi xuống thứ chín và thứ mười. "Ha ha, vương tử điện hạ, vị lái xe ngài tìm kỹ thuật có vẻ cũng không có gì đặc biệt." Á Lực trêu chọc nói. Dịch Vân trầm mặt không nói tiếng nào. Cách đó không xa là một khúc ngoặt liên hoàn, lái xe của Việt Huyên lần này không e sợ nữa mà cố ý vờ vô tình va chạm vào đuôi xe Thượng Khả, muốn để cậu mất khống chế. "Hả?" Á Lực đứng bên ngoài đường đua khẽ nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì. Thượng Khả có thể khẳng định, Việt Huyên đúng thật là muốn tạo sự cố ngoài ý muốn trong trận đấu. Cậu ta thật là dễ kích động, trong trận đấu của vương tử mà cũng dám nổi lên tâm tư như thế này, tự cho là mình có thể làm mà không để lại dấu vết gì hay sao? Được, vậy thì để cho cậu ta biết cái gì gọi là "Biến khéo thành vụng". Thượng Khả ở không gian trăm luyện học kỹ thuật đua xe ở các thế giới khác nhau, trong đó có một kỹ xảo siêu cấp tên là "U Linh Sai Ảnh"(*),có thể lợi dụng việc khống chế tốc độ và góc độ khiến cho người ta rối loạn thị giác, phối hợp với nhân tố phản quang, khí lưu, thậm chí có thể tạo ra ảo ảnh liên tục. Loại ảo ảnh này chỉ có ảnh hưởng đối với người lái xe, người ngoài nhìn vào rất khó phát hiện. (* Những bóng ma bị thất lạc) Tên lái xe kia muốn âm thầm va chạm xe Thượng Khả nhưng nó lại đột nhiên trở nên mờ ảo, rất khó nắm giữ vị trí. Mỗi lần người đó cảm thấy đã đâm vào thì kết quả đều là đâm vào khoảng không. Người đó không biết rằng, hành vi mà anh ta tự cho là kín đáo thì ở trong mắt mọi người lại lộ liễu vô cùng. Người xem không nhìn tới lỗi thị giác mà U Linh Sai Ảnh tạo ra, chỉ biết là tên lái xe kia luôn đuổi theo Thượng Khả để đâm, lại luôn bị cậu xảo diệu tránh thoát. Có đôi khi tên lái xe kia không hề đâm nhưng vị trí của hai chiếc xe lại làm cho người xem cảm thấy anh ta đang đâm. Người xem bên ngoài sắc mặt đều trở nên cổ quái, đồng loạt nhìn Dịch Vân và Việt Huyên. Mặt Dịch Vân không chút thay đổi, Việt Huyên lại xấu hổ không thôi, thầm mắng tên lái xe kia là thằng ngu, bảo mày âm thầm tạo ra sự cố, mày lại trắng trợn đuổi theo để đâm xe người ta. Tay đua kia không hề có cảm giác đối với việc này, vẫn như cũ tận chức tận trách chấp hành mệnh lệnh "âm thầm" tạo ra sự cố. Thượng Khả cảm thấy đã đến lúc, không mất thời gian với anh ta nữa, một cú ngoặt chạy xuyên qua thông đạo ảo ảnh màu đỏ đột nhiên xuất hiện, nháy mắt ném xe Việt Huyên một khoảng xa. Vừa rồi đã cậu tính toán, thông đạo ảo ảnh màu đỏ cứ cách 20 giây sẽ xuất hiện một lần, thông đạo ảo ảnh màu vàng thì 10 giây xuất hiện một lần. Cho dù không cẩn thận xuyên qua một ảo ảnh thông đạo màu vàng cũng sẽ chạy theo tiết tấu này. Nếu cậu không tính nhầm, cứ chạy qua 7 ảo ảnh màu đỏ tối đa cũng chỉ vào sai 1 lần ảo ảnh màu vàng. Chỉ cần không có gì thay đổi, Thượng Khả có thể dự đoán thời khắc ảo ảnh màu đỏ xuất hiện. Vì thế, đám đông bên ngoài được chứng kiến cảnh Thượng Khả lái Tử Ảnh, dường như không bỏ sót một thông đạo ảo ảnh đỏ nào, lấy tốc độ cực nhanh đuổi kịp rồi vượt qua chiếc xe phía trước. Cậu vốn đang đứng ở vị trí thứ 2 từ dưới lên, người bên ngoài xem đã coi như không có hi vọng chiến thắng, ai ngờ chỉ 5 phút sau, cậu lại từ vị trí thứ 2 từ dưới lên, vọt tới vị trí thứ ba. Dịch Vân vốn không chút dao động, giờ phút này cũng không kiềm được hưng phấn mà kêu to một tiếng: "Tốt!" Những người khác cũng kích động vô cùng, lớn tiếng hò hét. Lúc này khoảng cách tới vạch đích chỉ còn hơn 1000 mét, tay đua đang đứng đầu còn tưởng mọi người đang cổ vũ mình, kích động đến không thể kiềm chế, mắt thấy vạch đích gần ngay trước mắt, phía sau cũng không có bóng dáng chiếc xe nào, hai tay anh ta đã rời khỏi tay lái, chuẩn bị tư thế chúc mừng thắng lợi. Ai ngờ phía sau chợt hiện ra một ảo ảnh màu đỏ, tiếp theo là một bóng tím lao ra như tia chớp, lấy ưu thế ba mét dẫn đầu xông qua vạch đích. "Cool!" Dịch Vân kích động vung một đấm trên không. Thượng Khả bước xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống chảy ra vài giọt mồ hôi. Cậu đứng lặng trước thân xe Tử Ảnh hoa lệ, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng và dáng người tuấn dật, tiếng hoan hô lại càng nồng nhiệt hơn. Vài phút sau, mấy chiếc xe đua khác lục tục lao tới đích, chờ chiếc xe của Việt Huyên về đích, trọng tài chính thức tuyên bố trận đấu chấm dứt. "Biểu hiện không tệ!" Dịch Vân khen một tiếng. "Cảm ơn." Thượng Khả vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng trong mắt lại sáng ngời như đá Hỏa Diễm trong băng tuyết, cả người vô cùng chói mắt khiến không ít người kinh diễm. Nhìn thấy Thượng Khả như trăng được sao vây quanh, Việt Huyên tức muốn hộc máu, trước mặt mọi người tát tay đua của mình một cái. "Bốp" một tiếng, giữa trường đua xe náo nhiệt lại vang dội dị thường. Đám người Dịch Vân nhìn về phía đó, trong mắt lộ ra phản cảm và khinh thường. Hành vi của tay đua kia trong trận đấu tất cả mọi người đều nhìn thấy, anh ta dám làm như thế, tất nhiên là có người bày mưu đặt kế. Khiến mọi người khó hiểu là Việt Huyên hỏng dây thần kinh nào lại đi cố tình gây sự với vương tử điện hạ? Giờ phút này nhìn Việt Huyên tát tay đua trước mặt mọi người, đây là đang trách hành vi lỗ mãng của lái xe hay là trách anh ta làm không kín đáo? Việt Huyên ý thức được hành vi của mình không ổn, vội vàng xin lỗi: "Thật có lỗi, tôi thất thố." Dịch Vân hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chán ghét không thèm che giấu, biểu tình những người khác cũng trở nên tế nhị. Sắc mặt Việt Huyên trắng bệch, bị vương tử điện hạ ghét nghĩa là quý tộc khác cũng sẽ không muốn tới gần gã, những ngày về sau ở thủ đô chỉ sợ không dễ chịu. Đáng chết! Đều tại tên quỷ đoản mệnh kia làm hại! Việt Huyên oán hận nhìn Thượng Khả, người kia căn bản lại không thèm nhìn gã, sự lãnh đạm của người thủ ước trong mắt gã lại thành một loại trào phúng. Tay Việt Huyên nắm chặt thành hai đấm, trong mắt hoàn toàn hiện ra sát khí. Gã không chú ý tới Á Lực ở cách đó không xa đang quan sát mình, thấy gã nhìn chằm chằm Thượng Khả không khỏi âm thầm lắc đầu, vương tử chỉ sợ cũng đoán được tên này và người tên "Thượng Trạch" kia có cừu oán, nhưng người là do vương tử mang đến, người này lại trắng trợn nhằm vào người lái xe kia không thể nghi ngờ là đang đánh vào mặt vương tử. Đây là người thừa kế Việt gia? Thật sự là ngu không ai bằng. Việt Huyên tiến lên muốn giải thích vài câu với vương tử lại bị Á Lực ngăn lại: "Việt Huyên, tiền đặt cược cậu thua tạm thời ghi lại, chờ khi vương tử hỏi tôi sẽ tìm người thông báo cho cậu. Hôm nay về trước đi." Mặt Việt Huyên lập tức xám như tro tàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]