"Vị này chính là lái xe ngài tìm đến sao?" Trong mắt Á Lực hiện lên vẻ kinh diễm, cười hỏi: "Cậu ta tên gì thế?"
"Thượng Trạch." Dịch Vân gọi Thượng Khả đến, nhắc nhở Á Lực: "Anh ta là người của Vương thúc, anh đừng có mà đánh chủ ý gì đó." Lời mà hồi nãy Lục Tu Phàn nói với Thượng Khả trong điện thoại thật ra cũng là nói cho mình nghe. Cái gì mà gặp được phiền toái thì gọi điện thoại cho tôi, đây không phải là đang ám chỉ với mình sao?
Á Lực nhíu mày, có chút tiếc nuối cười cười: "Haiz, thật đáng tiếc."
Việt Huyên nghe được đoạn đối thoại của hai người, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt nhìn về phía Thượng Khả lộ ra vẻ đề phòng và không thể tin.
"Việt Huyên, cậu làm sao thế?" Á Lực thấy biểu cảm kì lạ của Việt Huyên liền thuận miệng hỏi một câu.
"Không...không có gì." Việt Huyên âm thầm nhắc nhở mình không nên rối loạn phải đúng mực. Việt Trạch là người thủ ước, không có cảm tình với bất cứ thứ gì, càng không có khả năng chủ động bắt chuyện với đứa em trai là mình, mình chỉ cần coi như anh ta không tồn tại là được.
Nhưng mà Việt Huyên có tật giật mình làm sao có thể bỏ qua sự tồn tại của Việt Trạch được? Sở dĩ Việt Trạch biến thành người thủ ước hoàn toàn là do gã và mẹ gã hãm hại. Vốn tưởng rằng ném anh ta tới trung tâm phân phối là có thể vĩnh trừ hậu hoạn. Nhưng người thủ ước diện mạo xuất sắc như thế ở trung tâm phân phối rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-anh-dung-chiu-chet/1664532/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.