Tối đó vì anh kén ăn mà tiểu Đào vẫn chạy xuống mượn phòng bếp của nhà trọ nấu một bát mì trứng nóng hổi bê lên cho Lạc Cẩn Du.
Biết sức ăn anh lớn nên cô cố ý nấu tận hai gói còn luộc thêm hai quả trứng gà thế mà còn không đủ anh nhét kẻ răng nữa.
Tiểu Đào khoanh chân ngồi trên giường tay ôm hộp dâu tây vừa ăn vừa nhìn Lạc Cẩn Du đang cúi đầu ăn mì không rời mắt đi được.
Phòng trọ này hơi nhỏ ngay cả bàn trà cũng không có, hiện tại anh đang dùng một cái ghế mới mượn chủ trọ về kê mì lên đó ngồi ở giường mà húp xì xụp.
Ở đây là vùng thôn quê nhà trọ sơ sài cũng chỉ có mỗi máy quạt lúc anh ăn trên trán đã rịn không ít mồ hôi, một thân áo ba lỗ quần đùi giản đơn trên người anh hiện tại là do cô mới mua ở dưới quầy lễ tân.
Hình ảnh này khiến tiểu Đào không có cách nào tưởng tượng được hình ảnh anh ngày đó một thân âu phục khí thế bá đạo ngồi trong xe khi hai người lần đầu tiên gặp mặt.
Người đàn ông này vì cô mà từ bỏ sự hào nhoáng bên ngoài, vì cô không tiếc đường xa đi đến nơi nhỏ bé này, vì cô cho dù có ăn mì tôm hay ngủ trong căn phòng nhỏ chật hẹp thế này anh cũng chưa từng than vãn một lời nào.
Đêm qua anh rời đi thì cô liền tỉnh tiểu Đào cũng biết là anh đi đâu, cô còn vui vẻ trộm cười cả buổi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-mat-tinh/3077660/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.