Bây giờ là mười hai giờ đêm. 
Đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra. 
"Ai là người thân?" 
Thương Nam dựa vào tường, vẻ mặt chán nản đi tới: "Cô ấy là trẻ mồ côi, không có gia đình, có chuyện gì cứ nói cho tôi biết." 
Bác sĩ ngạc nhiên: "Cô là ai?" 
"Cô ấy và tôi đều đến từ cùng một trại trẻ mồ côi." 
"Được rồi." Bác sĩ gật đầu, giọng lạnh lùng: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô có thể đi nhìn mặt lần cuối. Nguyên nhân tử vong là do dùng thuốc quá liều. Thời gian tử vong là 23:59:48." 
Thương Nam ngơ ngác nói: "Cám ơn." 
Lúc Bạch Lê đến, Thương Nam đã từ biệt xong, người đó được phủ một tấm vải trắng đưa vào nhà xác. 
"Thương Nam!" 
Thương Nam cúi xuống, người được bao bọc trong bóng tối, ngẩng đầu nhìn... Giọng nói vẫn như cũ, không có gì thay đổi, bình tĩnh như xưa. 
Cô nhìn Bạch Lê. 
"Em đã đến." 
... 
Ngày hôm đó, Bạch Lê đưa cô về nhà. 
Nàng muốn trông chừng cô ấy, lúc này dù có đi đâu, làm gì nàng cũng không yên tâm. 
Thương Nam không nói gì, nhưng cả người toát ra... sự đau lòng. Bạch Lê ôm lấy cô, muốn truyền năng lượng của mình cho cô, nhưng người này dường như đã dựng lên một bức tường xung quanh mình, Bạch Lê không thể bước vào, cũng như cô không muốn bước ra. 
"Chị cảm thấy không thoải mái thì nói cho em biết... Em sẵn sàng nghe chị tâm sự." Bạch Lê hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3504520/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.