Khi họ vô tình gặp Diệp Dung, Bạch Lê đang nắm tay Thương Nam ở quầy thực phẩm tươi sống trong siêu thị để mua thịt, họ dự định buổi tối sẽ nấu một nồi lẩu nhỏ.
Thương Nam hỏi: "Thịt cuộn không?"
Bạch Lê: "Có hôi không?"
Thương Nam nhìn xuất xứ trên nhãn, "Chắc là không, trên đó ghi là cừu Tân Cương."
Bạch Lê: "Em sợ là vẫn hôi đó."
Thương Nam suy nghĩ một chút, lấy trong tủ ra một hộp thịt bò cuộn béo ngậy: "Như vậy được không?"
Bạch Lê mỉm cười, lấy hộp thịt cừu cuộn ra, xếp chồng lên hộp thịt bò rồi bỏ vào xe đẩy.
Thương Nam nghi hoặc nói: "Em không sợ hôi sao?"
Bạch Lê quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng lộ ra một chiếc răng hổ nhỏ, cười nghịch ngợm nói: "Đồ ngốc, cái gì hôi thì chị ăn."
Thương Nam nhanh tay lẹ mắt nhéo cái mũi nhỏ của nàng hỏi: "Sao em thông minh như vậy?"
Bạch Lê khịt mũi, "Sao nào? Chị có ý kiến gì không?"
"Tôi không dám."
Thương Nam đẩy xe, tay kia ôm Bạch Lê, vừa quay người liền đụng phải Diệp Dung.
Hai người đã lâu không gặp. Lúc đầu Diệp Dung liên lạc với Thương Nam, nhưng cô không trả lời. Thời gian trôi qua, Diệp Dung cũng không liên lạc với cô nữa. Lần gần đây nhất có lẽ là ở bệnh viện, lúc Diệp Dung đi kê thuốc cho con thì gặp Thương Nam và Bạch Lê đang ôm nhau ở hành lang.
"Thật trùng hợp." Diệp Dung chủ động chào hỏi.
Theo tâm lý học, khi một người cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3505067/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.