Lòng người là bằng xương bằng thịt, nếu Bạch Lê đối xử tốt với cô, cô không thể nào không cảm nhận được. 
Nhưng điều thực sự khiến Thương Nam rung động chính là trái tim nhân hậu của Bạch Lê. 
Ngày mèo con bị lạc, ngoài trời đang mưa, Bạch Lê cầm một chiếc ô nhỏ điên cuồng tìm kiếm trong sân chung. 
Cuối cùng, nàng tìm thấy nó trong một khe hở giữa các tảng đá, chân mèo con bị đá kẹt lại không thể thoát ra được. Bạch Lê ném chiếc ô, di chuyển những viên đá ra, sau đó bế mèo con ra ngoài. 
Lúc Thương Nam đi tới, nàng đang ôm con mèo, người ướt sũng, nhưng lại cười rạng rỡ với cô. 
"Tìm được rồi, không sao đâu! Làm em sợ muốn chết." 
Về nhà, Thương Nam lau khô mèo con, làm chút thức ăn cho nó, quay người lại liền nhìn thấy Bạch Lê liên tục hắt hơi. 
"Em đi tắm nước nóng đi, tôi nấu canh gừng cho em." 
Bạch Lê khịt mũi hừ một tiếng, sau đó xỏ dép đi vào phòng tắm. 
Sau khi tắm rửa xong nàng đi ra, canh gừng đã nấu xong, Thương Nam đưa cho nàng uống một ít để giải cảm, đồng thời sờ lên trán người ta. 
Bạch Lê quấn trong chăn, tay cầm canh gừng, nhấp từng ngụm, mỗi hai ba ngụm lại ngước mắt nhìn Thương Nam. 
Thương Nam vẫn luôn nhìn nàng, trong mắt mang theo cảm xúc mơ hồ không rõ ràng. 
"Sắp nguội rồi, uống nhanh đi." 
"Cay." 
"Vậy mới làm ấm cơ thể, uống vào sẽ không thấy khó chịu." 
"Ồ." 
Canh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3504519/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.