Lúc Quý Thừa xuống lầu, Diệp Tông đang ngồi một mình trên sô pha ngay phòng khách xem tài liệu. Nghe thấy tiếng động, anh không buồn ngẩng lên: “Nói chuyện một chút?”
Quý Thừa ung dung bước đến ngồi xuống trước mặt anh, thấp giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Tôi không giống anh, không có thói quen giam giữ.” Diệp Tông đóng văn kiện lại: “Tôi thấy nó tù túng sắp chết, liền bảo nó và Đường Mật đi dạo chơi mua sắm rồi. Đúng rồi, suy nghĩ của anh nó đã truyền đạt lại với tôi. Đáp án của tôi là, từ chối.”
Điện thoại của Quý Thừa đột ngột reo lên. Nhưng lời nói của Diệp Tông khiến anh giật mình, theo bản năng ngắt điện thoại: “Anh nói gì?”
Trong mắt Diệp Tông hiện lên ý cười không thể tra xét: “Anh muốn lấy Diệp thị làm súng à, được thôi, có bản lĩnh cứ đến mà lấy. Nhưng mà, chỉ cần một ngày nó còn nằm trong tay tôi, tôi sẽ không để anh được như ý nguyện. Còn có, sửa lại lần cuối cùng, tôi không có công việc nào khác cả. Bắt đầu từ ngày anh ép em tôi trở về Macao, sự nghiệp của tôi chỉ còn lại nhà họ Diệp. Chính anh tạo thành cục diện thế này, ngược lại hiện tại muốn tôi buông tay, đây là đạo lý gì?”
Tuy rằng đã sớm đoán được kết quả, Quý Thừa vẫn cứng đờ không chớp mắt. Sau một lúc lâu, anh cười nhẹ: “Đương nhiên cô ấy đã nói hết với anh. Hai người tất nhiên không tin tôi.”
“Tin anh cái gì? Tin anh lợi dụng họ Diệp xong, còn có thể đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-ve-ben-anh/2208923/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.