"Anh hai!"
Thẩm Xuyên đang ghi chú lại các liều thuốc cho Vân Kiều uống đúng giờ. Cũng nhờ anh mà tình hình sức khỏe của cô đã ngày càng tốt lên, tóc cũng đã sớm mọc lại, không lâu nữa sẽ có được mái tóc như xưa thôi.
"Có chuyện gì? Em thấy không thoải mái ở đâu à?"
Cô lấy ra một chiếc túi giấy thắt nơ bằng ruy băng đỏ đưa cho anh.
"Tặng anh?"
Vân Kiều gật gật đầu.
"Tuy là mới bước qua tháng mười hai thôi, em định đến lễ giáng sinh sẽ tặng. Nhưng gần đây trời lạnh hơn nhiều, em muốn đưa nó sớm cho anh..."
Thẩm Xuyên vui vẻ nhận lấy. Anh còn nhớ trước đây cô muốn trả ơn bằng cách tặng lại cho anh món quà gì đó, nhưng hôm nay đúng là một bất ngờ lớn.
Bên trong là một chiếc khăn quàng cổ đan tay màu nâu, cô đã thức suốt mấy đêm mới có thể hoàn thành được.
Cầm chiếc khăn trên tay, Thẩm Xuyên cảm động muốn bật khóc. Người anh thích lại có duyên với người khác, tự mình chứng kiến cô từ cõi chết trở về, ngày ngày lo lắng và chăm sóc cho cô. Nếu không phải là khăn len đi nữa, lòng anh cũng cảm thấy vô cùng ấm áp rồi.
"Cảm ơn em, anh sẽ giữ gìn cẩn thận."
Buổi tối, trong một quán bar lớn.
Phòng tiếp rượu riêng chỉ có một người đàn ông mặc tây trang, xung quanh đều là cái cô gái chân dài vây lấy, không ngừng dùng lời ngon tiếng ngọt mà quyến rũ.
Vương Thiên nâng ly rượu trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970934/chuong-39.html