Đình Nhậm tỉnh dậy trong một căn phòng nghỉ. Phải rồi, hôm qua uống say nên chủ quán này, cũng là người quen biết đã đưa anh vào đây ngủ.
Điện thoại hết pin từ lúc nào, nếu có chuyện khẩn cấp cũng không ai liên lạc được.
Trong phòng có cả bộ sạc cấp tốc, ngay khi vừa vào pin, hàng loạt thông báo liền hiển thị lên màn hình.
Thẩm Xuyên mười ba cuộc gọi nhỡ, Đình Vãn một cuộc, Liêu Kiệt bảy cuộc,...Có lẽ là sập nhà ở đâu đó rồi, những người này lại nháo nhào cả lên.
Đình Nhậm mệt mỏi rót một cốc nước lọc, ấn gọi lại cho Thẩm Xuyên.
"Sao lúc nào có chuyện gấp là cậu đều biến mất thế hả? Vân Kiều, cô ấy đi về thị trấn Bạch Họa rồi."
Đường cao tốc hình như đã xảy ra tai nạn phía trước nên đã kẹt xe một hàng dài. Thẩm Xuyên gấp rút xả ngay một tràng. Nghe đến Vân Kiều, Đình Nhậm không nói lời nào, liền cúp máy rồi lái xe đi ngay.
Căn nhà bằng gỗ nằm gọn trong một khu đất nhỏ, xung quanh không có hàng xóm gì cả.
Cô chỉ mới đi có vài tháng mà cỏ ngoài vườn đã mọc cao ngang nửa người.
Vân Kiều lục tìm chìa khóa trong túi, thổi đi lớp bụi bụi bên ngoài tay nắm rồi mở cửa vào nhà.
Bài vị của ông và bà nội cô đã cẩn thận mang lên ngôi chùa lớn trong vùng, nếu để lại căn nhà hoang này thì không được.
Có lẽ nên quét dọn lại nơi này một chút, bây giờ cũng đã gần giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970932/chuong-40.html