Chuyển ngữ: @motquadao Hứa Nghiên có ch.ết cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này. Vì cả thành phố bị phong tỏa, cô không thể quay lại trường học, nên cô ở nhà chăm sóc mẹ nhiều hơn, bưng trà rót nước phục vụ mẹ trong giai đoạn hậu phẫu. Lâm Trạch đương nhiên cũng ở lại, không khách sáo mà trực tiếp dọn vào nhà Hứa Nghiên nhưng lại bị Hứa Văn Tiêu “ngăn cách”, sắp xếp cho anh ngủ ở phòng dành cho khách. Mẹ Hứa vẫn đang nằm trên giường tĩnh dưỡng. Hứa Nghiên bận rộn lo lắng, trong mắt chỉ có mẹ. Lâm Trạch không muốn làm phiền, cũng không nói gì. Nhưng sau khi ở như vậy được năm ngày, anh tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Hứa Nghiên, hỏi cô có muốn thú nhận mối quan hệ của họ với gia đình không: “Anh muốn ngủ chung phòng với em.” Hứa Nghiên: “Giờ anh còn có giường để ngủ là may rồi. Nếu anh thật sự thú nhận với bố em, ông ấy có thể đánh gãy chân chó của anh đấy.” Lâm Trạch: “Tại sao lại đánh gãy chân? Anh không phải chó.” Hứa Nghiên không muốn giải thích cho anh biết bố cô nhỏ nhen thế nào. Dù sao thì hồi học đại học, cô có hẹn hò với một người. Bố cô còn đặc biệt chạy đến trường ăn tối với cậu bạn trai đó. Sau đó ông tỏ ra không hài lòng vì cậu ta mới vào đại học đã chú tâm vào chuyện yêu đương, cảm thấy cậu ta chưa đủ trưởng thành và chín chắn. Bố cô nói: “Điềm tĩnh mới là phẩm chất quý giá nhất của người đàn ông.” Nếu Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041561/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.