Chuyển ngữ: @motquadao Hứa Nghiên nghi ngờ Lâm Trạch chưa tỉnh ngủ hoàn toàn. Cô nhéo một cái vào đùi anh: “Bố mẹ em đang ở nhà đấy!” “Ừm.” Lâm Trạch uống nốt nửa chai nước còn lại, điều này khiến ánh mắt anh tỉnh táo hơn một chút. Anh kiểm tra lại xem cửa đã khóa chặt chưa rồi quay lại giường, trượt xuống ôm lấy cẳng chân cô, xoa bóp nhẹ nhàng, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác. Anh rất có ý thức phục vụ, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh giúp em nhé.” Hứa Nghiên từ chối, rút chân mình ra, đạp một cái vào ngực anh: “Anh mau quay lại ngủ đi!” Lâm Trạch quỳ gối bên chân cô, xác nhận lại lần nữa: “Em không ngủ được, anh cũng không ngủ được. Thật sự không muốn à?” Trước đây, khi tình cảm nồng nhiệt không kìm được, Lâm Trạch cũng từng đơn thuần giúp cô. Hứa Nghiên cảm thấy cảm giác đó thỏa mãn về mặt tâm lý hơn là sinh lý. Cô thích nhìn anh quỳ rạp dưới váy mình, đón nhận sự thờ phụng nhất từ anh. Nhưng bây giờ cô đang ở nhà, phía bên kia bức tường là bố mẹ cô. Lòng xấu hổ không cho phép cô lén lút hưởng thụ như vậy. Hứa Nghiên vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh: “Em ngủ, em ngủ. Anh lại đây đi, chúng ta ôm nhau ngủ!” Lâm Trạch bò về chỗ của mình, tắt đèn. Lần này anh quay lưng lại với cô, hy vọng hơi thở của mình không làm phiền cô. Anh đã nhường nhịn đến mức này nhưng cô lại không biết điều, nghĩ sao anh không ôm mình nữa, liền xoay người ôm anh từ phía sau. Chân Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041562/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.