Chuyển ngữ: @motquadao Vì đã kiêng khem quá lâu, vừa ăn một bữa toàn sơn hào hải vị đã khiến Hứa Nghiên sốt luôn. Cô bị viêm họng, đau rát, sốt nhẹ không dứt, nằm trên giường thoi thóp như sắp tắt thở đến nơi. Hứa Nghiên nói muốn uống Coca nấu gừng. Lâm Trạch lập tức nấu cho cô một bình lớn, thỉnh thoảng lại rót cho cô một cốc. Cô lại nói muốn ăn cháo kê hải sâm, thế là đêm hôm khuya khoắt, Lâm Trạch lái xe ra siêu thị mua hải sâm Liêu Ninh về ngâm rồi ninh cháo cho cô. Hứa Nghiên vốn không muốn làm phiền người khác. Cô lấy khăn tay che miệng ho, ho xong còn phải nhìn xem khăn tay có dính máu không, y như một diễn viên kịch nhập vai: “Anh mau sang phòng khách đi, đừng để bị em lây bệnh.” Lúc trước anh bị cảm rồi phát sốt cũng không cho cô đến gần. Vậy mà lần này, anh nhất quyết không chịu cách ly, kiên quyết ở bên cạnh cô. Hứa Nghiên tìm khẩu trang đeo vào: “Em mà dương tính thì lây cho anh mất.” Lâm Trạch: “Triệu chứng của em không giống bị dương tính đâu. Mà cho dù có thật, thì cũng là do anh mang virus từ Làng Olympic về lây cho em, anh càng phải chịu trách nhiệm với em hơn.” Anh chẳng buồn tranh cãi với cô về chuyện có nên ngủ riêng phòng không mà tháo khẩu trang của cô ra, thay bằng mặt nạ xông khí dung. Rồi anh quay vào bếp chưng nước lê cho cô. Tối đó Hứa Nghiên yêu cầu anh ngủ ở phòng bên. Anh không chịu. Cô bèn viện cớ nói mình ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-hon-anh-di-tieu-bo-thich-an-banh-trung/5041560/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.