Trên hành lang tĩnh mịch, tiếng gót giày của Tuấn Kiệt nện trên nền gạch đá càng thêm rõ ràng. Tên vệ sĩ vẫn lẽo đẽo bám theo phía sau, còn cẩn trọng không dám gây ra một tiếng động mạnh nào.
Thấy vậy, khoé miệng của Tuấn Kiệt tràn đầy ý cười. Một tên vệ sĩ trung thành của Lê Minh chuyên đi đâm thuê chém mướn, kiếm cớ bắt những người đáng thương thân cô thế cô về cho ông ta làm vật thí nghiệm, giờ đây đang bám đuôi anh chẳng khác gì con chó tội nghiệp. Lát nữa, chính con chó này sẽ phản chủ trở thành quân cờ tiên phong để anh đối phó với kẻ thù.
Nhưng ngay khi Tuấn Kiệt còn chưa đi tới căn phòng thí nghiệm kia, xoẹt một tiếng, hai đầu hành lang đã bị hàng rào song sắt từ trên hạ xuống chặn lại. Lê Minh mở cửa phòng nghiên cứu từ từ bước ra, gương mặt già nua đang rất vui vẻ.
"Mày có thể chết được rồi!" Ông ta vừa dứt lời, tên vệ sĩ đứng sau Tuấn Kiệt lập tức gục xuống.
Tròng mắt gã ta trợn lên đầy hoảng sợ, miệng há ra mấp máy: “Ông chủ…”
Gã ta còn chưa nói hết câu thì hồn đã lìa khỏi xác.
Tuấn Kiệt lạnh lùng liếc nhìn tên vệ sĩ vừa chết không nhắm mắt dưới đất khẽ giễu cợt: “Giết gà dọa khỉ hay sao?”
“Cậu cũng nên trở lại nơi vốn thuộc về cậu rồi, đừng quên mạng của cậu là do ai cứu, tất cả những gì cậu có bây giờ là nhờ đâu. Tôi chỉ cần cậu hợp tác giúp tôi tiếp tục nghiên cứu, cậu là mẫu vật hoàn hảo nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933404/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.