Tuấn Kiệt chẳng thèm để ý tới đau đớn, bật cười thích thú: “Anh thề là vừa xong anh chỉ nghĩ xem chúng ta sẽ ăn gì thôi.”
Mặt Nhật Ly thoáng đỏ. Cô hắng giọng vội sửa lời: “Vậy anh nghĩ ra chưa?”
“Ngoài ăn em thì anh không có hứng thú với bất cứ thứ gì.” Tuấn Kiệt thì thầm sát vào tai cô.
Nhật Ly giơ tay vỗ mạnh vào khuôn ngực rắn chắc của anh rồi nhổm người đứng dậy, đồng thời kéo tay anh ra với lấy cái điện thoại đặt vào: “Anh gọi người mang lên đây hai xuất ăn đi, em thực sự vừa đói vừa buồn ngủ đấy.”
“Tối qua anh đâu có làm gì, hôm trước nữa cũng vậy.” Tuấn Kiệt bĩu môi than thở.
“Em là làm việc trí não nên tốn nhiều calo, đợi bộ truyện này hoàn em sẽ nghỉ ngơi một thời gian.” Nhật Ly giơ tay chọc vào yết hầu gợi cảm của anh, khẽ khều.
Tuấn Kiệt sầm mặt xuống bắt lấy ngón tay cô đưa vào miệng, đầu lưỡi rà lên cuốn lấy mút thật mạnh, ngữ điệu giống như đe dọa vang lên: “Có vẻ như vợ của anh…”
“Cắt cắt, anh mau gọi đi.” Nhật Ly xấu hổ ôm lấy vai anh trốn vào đó liến thoắng thúc giục.
Tuấn Kiệt gọi cho Đoàn, chưa đến hai mươi phút sau anh ấy đã có mặt, trên tay là hai hộp cơm nóng hổi. Ánh mắt có chút lo lắng nhìn sang Nhật Ly: “Lâu lắm mới thấy cô, sức khoẻ của cô dạo này thế nào?”
“Cảm ơn anh, tôi ổn rồi.” Nhật Ly mỉm cười đáp lại.
“Hai người ăn đi cho nóng, em xin phép ạ.” Đoàn quay sang cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933372/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.