“Cốc, cốc, cốc!” Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên mang theo tâm trạng hồi hộp của Nhật Ly trôi qua từng giây.
Trong khi cô đang nhẩm đếm thời gian chờ đợi giọng nói của người đàn ông phía trong vang lên thì cánh cửa chợt mở ra, người xuất hiện phía sau nó lại khiến Nhật Ly khựng người sững sờ.
“Chào con, con tới tìm tổng giám đốc sao? Vào đi!” Ái Lan tươi cười đi ra, bỏ lại một câu rồi đánh mông đi thẳng.
Nhật Ly ngơ ngác nhìn theo bóng dáng bà ta, cho tới khi gương mặt cứng ngắc với những biểu cảm chẳng khác gì một con rô bốt được lập trình sẵn khuất sau cánh cửa thang máy ở cuối dãy hành lang, sau đó mới kéo sự chú ý trở vào bên trong căn phòng.
So với lúc trước khi Nhật Ly còn làm việc ở đây, cũng không khác là mấy.
Trên chiếc bàn tiếp khách đang có một tấm ảnh, nó vừa được Tuấn Kiệt đi vội từ bàn làm việc ra cầm lấy mang về chỗ cất đi.
Nhật Ly hơi cau mày bước vào tiện tay đóng cửa lại.
Cô đứng gần như tựa sát lưng vào vách cửa nhìn anh. Hai người cứ thế đối mặt không nói câu nào.
Chẳng biết qua bao lâu, Tuấn Kiệt thở dài khẽ nói: “Bà ta tới là muốn đề nghị anh lấy lại quyền điều hành công ty của nhà họ Võ về cho em.”
“Tại sao?” Nhật Ly chậm rãi bước về phía anh. Mắt vẫn chăm chú nhìn vào biểu cảm trên gương mặt ấy.
“Bà ta muốn Võ Khánh phải trắng tay.” Anh nhún vai nói ra một phần sự thật.
“Em có muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-dung-ca-mot-doi-nay-de-yeu-em/933371/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.