Nhã Uyên chạy về với nhiều suy nghĩ mang trong đầu, nhưng cả ngày hôm nay vì mệt mỏi quá nhiều nên đành tạm gác lại một bên rồi sau sẽ tính tiếp.
Còn Jinna được Thục Nghi dìu lên, nhưng đến phòng khách đã bị tiếng nói của bà Trịnh làm nhóc con ấy tỉnh giấc.
"Con gái con đứa đi đâu giờ mới về"
Bà vẫn giọng điệu nghiêm khắc đó hỏi thiệt to để Jinna giật mình tỉnh dậy, nhưng khi nhìn thấy bà thì Jinna đã chán ghét vì không muốn nhìn thấy rồi.
"Con đi đâu mẹ cũng chẳng cần quan tâm làm gì?"
Bà đang nghĩ Jinna đã nhớ lại mọi chuyện nên mới nói ngang với bà như vậy, gương mặt bà chuyển sang lo lắng rồi hỏi em.
"Con nhớ được gì rồi sao"
"Chưa? Nhưng có liên quan gì sao"
Lúc này cơ mặt của bà mới giãn ra được phần nào, chắc đi cả ngày nên nhóc con này mệt bà cũng bấm bụng rồi thôi không trách con bé nữa.
"Con lên phòng ngủ nghỉ đi, nay đi cả ngày ở trường rồi"
Miệng bà thì cứ nhẹ nhàng nhưng bên trong thật sự cũng chẳng quan tâm gì mấy, điều bà quan tâm là lời ra tiếng vào của mọi người. Người luôn coi trọng danh dự như vậy và luôn sỉ diện như thế nên mới tạo vỏ bọc cho gia đình và ngay cả bản thân bà hoàn hảo. Nên bà không muốn thấy trong căn nhà này có những tư tưởng lệch lạc như thế.
Cứ mãi nằm đó nghĩ đến những việc chính mẹ của mình đối xử như vậy khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-em-lam-vo-co/3615011/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.