Cả hai cùng nhau đi dạo quanh bờ hồ ở nơi tấp nập này, dừng chân lại một hàng ghế dành cho mọi người có thể ngồi cùng nhau nói chuyện. 
“Vào đây ngồi đi cô” 
Lần này đến nàng chiều em, nàng chiều em hết mực. 
“Cô có biết không, thật sự bản thân em có nhiều điều trong lòng lắm nhưng chẳng thể nói cùng với ai” 
Nàng có chút khó chịu, vậy là từ khi quen nàng Jinna vẫn một mực để trong lòng chẳng chịu nói ra. Chắc vì em sợ nếu nói ra sẽ khiến nàng buồn lòng hoặc sẽ làm không gian cả hai bị trùng xuống. 
“Vậy nếu em không phiền thì tôi có thể làm một người bạn để em tâm sự” 
Jinna tỏ ra vui mừng vì còn gì thích hơn khi người em để ý lại nói như vậy, lúc này chẳng khác gì yêu lại từ đầu. 
“Nếu được vậy thì còn gì bằng” 
“Thế em có chuyện gì với gia đình em sao?” 
Nàng vào thẳng vấn đề để xem Jinna đã phải trải qua những gì mà đến nỗi như thế. 
“Mẹ em bà ấy thật sự không thích em, chỉ thương mỗi mình chị hai em thôi. Vì em là sự sai lầm của bà ấy nên bà ấy coi em như một đứa con mà tạo hóa ban tặng không đúng lúc” 
Thật sự nàng cũng mới được nghe chuyện này lần đầu vì được chính miệng Jinna nói ra, nếu Jinna vẫn còn nhớ thì có lẽ đến sau này Nhã Uyên cũng chẳng biết được Jinna đã phải chịu đựng những điều gì. 
“Tôi thấy ba mẹ nào cũng vậy chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-de-em-lam-vo-co/3558772/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.