**********
“Tôi, tôi là... Lê Hận Dư."
"Lê! Hân! Dư!" Lăng Diệu cắn chặt răng rít ra từng chữ.
Chết tiệt, anh lại liên quan đến người phụ nữ ấy những hai lần.
Không biết dũng khí từ đầu tới, Lê Hân Dư đẩy mạnh anh ra rồi chạy về phía Giang Nhiên Nhiên thở mạnh.
Ánh mắt khi nãy của Lăng Diệu giống y hệt như đêm ấy ba năm về trước... Cô có cảm giác anh dường như muốn giết cô ngay lúc ấy.
Giang Nhiên Nhiên ngẩn ra một lúc sau đó mới dám mạnh dạn thốt ra một câu: “Hân Dư, chồng cậu, chồng cậu không... không biết mặt cậu ư?"
Lăng Diệu bước qua Giang Nhiên Nhiên, đi về phía Lê Hân Dư.
Anh vòng tay ra, ôm chặt lấy vòng eo con kiến của cô vào thang máy.
Giang Nhiên Nhiên sững sờ đắn đo không biết nên đuổi theo hay mặc kệ.
Cho đến khi cô quyết định đuổi theo thì cửa thang máy đã đóng mất rồi, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.
Bên trong thang máy kín mít ấy chỉ có hai người bọn họ.
Tay Lăng Diệu ôm ở eo cô vẫn chưa chịu bỏ ra, hơn nữa còn siết chặt hơn. Không biết là do muốn gần cô hơn hay là do anh đang muốn cô chết ngạt trong lồng ngực mình nữa.
Lồng ngực người đàn ông nóng hừng hực, mặc dù cách một lớp vải nhưng vẫn có thể cảm nhận một cách rõ nét hơi ấm ấy truyền tới cơ thể cô. Lê Hân Dư dùng hết sức mới có thể đẩy anh ra khỏi.
Cô đứng ở một góc không còn chút sức lực hít thật sâu.
Ánh mắt sắc bén khóa chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/207428/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.