**********
"Sao cậu lại chạy lên đây chứ, chẳng phải kêu cậu coi giùm mình Cổ Tâm Lộ sao?"
Hướng Lập Hiên nhìn thấy Lăng Diệu đứng trước của thang máy, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Cậu sao vậy? Sắc mặt không đúng cho lắm, chẳng lẽ gặp phải kẻ thù ư?"
Ánh mắt Lăng Diệu sâu trầm: “Mình đã gặp Lê Hân Dư.".
Hướng Lập Hiên vẫn chưa kịp hỏi rõ thì Cổ Tâm Lộ đã khóc lóc chạy tới, ôm chặt lấy cánh tay anh: “Lập Hiên, tại sao anh bỏ lại em. Em là vị hôn thê của anh, một mình em bị bỏ lại ở cửa hàng anh biết khó xử thế nào không."
“Khóc lóc om sòm phiền chết đi được." Hướng Lập Hiên thấy phiền phức bèn gạt phăng tay cô ra.
Cổ Tâm Lộ được thể khóc càng to hơn: "Anh còn chẳng thèm để ý tới em."
Hướng Lập Hiên xoa lông mày nói: “Từ khi nào tôi nói để ý tới cô rồi?"
Cổ Tâm Lộ không tin vừa uy hiếp vừa nhõng nhẹo: “Nếu không để tâm tới em, vậy tại sao anh còn đính hôn với em. Nếu anh đã như vậy thì lễ đính hôn của chúng ta em sẽ..."
“Vậy thì không đính hôn nữa."
"Anh nói cái gì?"
“Tôi nói lễ đính hôn này hủy bỏ." Hướng Lập Hiên cười ấm áp nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng: “Tôi muốn cưới một người yên lặng ở nhà chứ không phải cưới một người về làm mẹ để tôi phải hầu.”
Cổ Tâm Lộ không còn bình tĩnh mà nhìn thẳng Hướng Lập Hiên, sau khi phát hiện anh không phải đang đùa, cảm thấy lòng tự tôn bị xâm phạm cô bèn khóc chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/207429/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.