Lăng Diệu cười một cách bí ẩn, cảm thấy phản ứng của cô gái này thật thú vị.
Anh cảm nhận rõ cô đang vùng vẫy trong lòng mình, phản ứng ấy giống như làm chuyện gì hổ thẹn, lại có chút hoang mang.
Lên giường của anh, trong lòng cô cảm thấy rất đáng xấu hổ ư?
Khả năng này khiến anh rất không hài lòng.
Tim của cô đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, và cứ thế lặp đi lặp lại ba lần, sau đó mới thấy bình tâm trở lại.
Cô kéo bàn tay đang giữ eo mình ra, lùi về phía sau một bước, sau đó mới dám nhỏ nhẹ mở miệng, gọi tên anh: “Lăng Diệu.”.
Giọng nói mềm mại ấy giống như móng vuốt của mèo con đang vuốt ngực anh, anh nhìn cô, khóe môi cười một cách đầy thâm sâu: “Mèo hoang, rốt cuộc em là ai, đêm ấy là ai đã đưa em đến Lăng gia, hả?"
Lê Hân Dư nghẹn ngào nói: “Thực ra tôi..."
"Thực ra cái gì?" Anh chớp chớp mắt, nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô.
Thực ra tôi là vợ của anh, nhưng anh lại xem tôi như tình nhân của mình vậy!
Làm sao để nói ra câu này đây, Lê Hân Dư bất luận dù thế nào cũng không dám mở miệng.
Ba năm trước, họ bị ép kết hôn, kết quả là Lăng Diệu đội hết nợ lên đầu mình. Chuyện này một khi bị vạch trần anh sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Thực ra, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, giữa nơi đông người như thế này lôi lôi kéo kéo cũng không thích hợp cho lắm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/207427/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.