"Những chuyện này anh sẽ xử lý tốt, đợi sau khi bệnh của thằng bé khỏi rồi anh sẽ đưa nó rời khỏi đây"
Lăng Diệu từ chối hai chữ "ly hôn" này nói ra từ miệng cô: "Đợi sau khi em khỏe lại chỉ cần thử tủy là được rồi.Nếu thử tủy thất bại cũng là số mạng của Lăng Niệm Sơ."
"Nhưng nếu thử tủy thành công thì con em sẽ phải rút tủy để tiến hành phẫu thuật cho nó ngay khi đứa bé mới chào đời."
Đứa bé mới cất tiếng khóc chào đời, còn nhỏ như vậy đã gánh vác trách nhiệm cứu người nặng nề.
Lê Hân Dư và nghĩ tới hình ảnh như vậy đã đau lòng không thôi: "Rời đi không phải là biến mất càng không phải là vĩnh biệt.Sau này thằng bé lớn rồi, con của tôi cũng lớn lên, cũng đi học.Những đứa bé trong nhà trẻ sẽ hỏi nó tại sao nó và Lăng Niệm Sơ không cùng một mẹ.Anh muốn nó trả lời thế nào? Thậm chí sẽ còn có những người có xấu tính lấy chuyện này ra cười nhạo nó, nói cho nó biết, sự tồn tại của nó chỉ là để trị bệnh cho Lăng Niệm Sơ, lúc đó nó sẽ khó chịu đến cỡ nào?"
Bàn tay của Lăng Diệu vuốt ve bờ vai nghẹn ngào của cô qua lớp chăn: "Tin anh đi, anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra đâu"
"Lần nào em cũng tin anh, nhưng lần nào anh cũng giấu giếm em.Người ta nói chuyện gì cũng không được quá ba lần nhưng rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu chuyện rồi?"
"Hân Dư..."
"Trước đây em đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253690/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.