Hách Ánh sửng sốt.
"Mẹ đừng lôi những chuyện giữa hai mẹ con chúng ta vào đây nữa.Con biết mẹ luôn muốn tốt cho con và cho nhà họ Lăng.Nhưng những gì con muốn hoàn toàn không giống với những gì mà mẹ đang cố gắng cân bằng."
Lăng Diệu dựa vào bức tường lạnh lẽo, mùi thuốc khử trùng xộc lên chóp mũi, hít một cái là cảm thấy lạnh thấu xương: "Con chỉ muốn cô ấy và đứa bé, con không quan tâm đến chuyện khác."
Hách Ánh đỏ mắt: "Nhưng con cũng là con của mẹ, Niệm Sơ cũng là con của con mà."
"Vậy đứa bé trong bụng Hân Dư không phải là con của con sao?"
Lăng Diệu như bị một hòn đá lớn chặn trước ngực, thở dốc: "Nếu đứa con trong bụng của cô ấy không còn, chắc chắn con sẽ không giữ được cô ấy rồi."
"Diệu à!"
Lăng Diệu nhắm mắt lại, khóe mắt cũng hơi phiếm hồng: "Mẹ à, chúng ta làm thỏa thuận cuối cùng đi."
"Nếu như đứa con của con và Hân Dư có thể giữ lại được thì mẹ đừng đến làm phiền cô ấy nữa.Mẹ hãy bảo Lăng Niệm Sơ và Lâm Dĩ Thuần cách xa cô ấy một chút.Con sẽ thuyết phục cô ấy, đợi sau khi sức khỏe của cô ấy ổn định rồi cho dù là gạt cô ấy con cũng sẽ gạt cô ấy đi thử tủy cho Niệm Sơ."
Lăng Diệu hạ quyết tâm, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ: "Bất kế là thử tủy có thành công hay không, con sẽ cố gắng làm hết sức mình để giữ an toàn cho thằng bé."
"Nhưng mà từ nay về sau Lăng Niệm Sơ không được xuất hiện trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253691/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.