Cô đột ngột thay đổi thái độ khiến Lăng Diệu lo lắng vô cớ, anh muốn kéo người cô lại để cô nhìn thẳng vào anh nhưng khi nghĩ tới lời khuyên của bác sĩ, anh lại không dám làm mạnh. Anh chỉ có thể kìm lại sự không vui của mình, nín thở hỏi: "Em hiểu cái gì?" "Hiểu những gì đáng lẽ em phải hiểu." Cô cuộn lại, cố gắng ôm con bằng cánh tay gầy guộc của mình, chỉ mong làm như vậy có thể giữ ấm cho cục cưng của cô. Con của cô chỉ là một công cụ lấy máu của bọn họ, và chỉ có cô mới có thể bảo vệ được đứa bé, chỉ có bản thân cô... Lăng Diệu nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, không khỏi giải thích nói: "Em đừng suy nghĩ lung tung, cho dù thế nào đi nữa nào đối với anh mà nói trong lòng anh em và con quan trọng hơn bất cứ thứ gì." Giọng cô rầu rĩ nói: "Vậy anh có thể không lấy máu cuống rốn của con được không?" Lăng Diệu nắm chặt nắm đấm, dường như đang do dự. "Được..." Mẹ con cô bình an còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nhưng Hách Ánh lại không để anh nói hết lời, tốt cái gì mà tốt? Như vậy có thể được tốt được sao? "Chỉ là làm phẫu thuật chọc cuống rốn, tuy có nguy hiểm nhưng cũng đâu có muốn tính mạng của cô và đứa bé, tại sao cô cứ khăng khăng không chịu chứ?" Hách Ánh sợ tâm trạng của Lê Hân Dư không thoải mái sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, bà ta cố gắng nhẫn nhịn nói lời dễ nghe: "Niệm Sơ là cháu trai của mẹ, đứa con trong bụng con cũng là đứa cháu của nhà họ Lăng, mẹ sẽ không đối xử bên nặng bên nhẹ.Chỉ là gần đây tình trạng của thằng bé quá gấp, con chỉ cần nhịn một chút là có thể cứu được mạng của Niệm Sơ rồi." "Mẹ biết con cảm thấy khó chịu vì thân phận của thằng bé Niệm Sơ này.Nhưng đó là những chuyện của quá khứ, con có không thoải mái hơn nữa thì chẳng thay đổi được gì, không bằng con rộng lượng hơn một chút chấp nhận đứa bé Niệm Sơ này, lấy tủy của đứa bé trong bụng cô để ghép tủy cho nó.Nếu thành công thì thằng bé Niệm Sơ sẽ biết ơn con cả đời." Lê Hân Dư cuộn người thành một đống, lặng lẽ rơi nước mắt, cô hỏi ngược lại Hách Ánh: "Nếu hôm nay đứa bé trong bụng con không giữ được thì sao?" Lời thuyết phục của Hách Ánh im bặt. "Nếu con của con vì bị Lăng Niệm Sơ đá hai cái nên không giữ được thì sao?" Hách Ánh nói không ra lời. "Các người có thể coi như con của con không còn nữa, được không?” "Có ai nguyền rủa con mình như con không?" Hách Ánh thấy có nói thế nào cũng không thuyết phục được Lê Hân Dư thì bà ta hoàn toàn không nhịn được nữa: "Hân Dư, con đừng quên thân phận của con.Bây giờ con vẫn còn là con dâu của nhà họ Lăng đấy, con phải suy nghĩ cho nhà họ Lăng chứ." Lê Hân Dư đột nhiên bật cười, nước mắt và nụ cười hòa quyện vào nhau, làm ướt đẫm má cô: "Vậy thì...ly hôn đi" Hách Ánh trợn tròn mắt, bà ta hoài nghi bản thân nghe lầm. Cô nói cái gì. Ly hôn? Lúc này Lê Hân Dư lại đề nghị ly hôn? "Ly hôn đi, con không muốn gì cả.Con chỉ cần con của con thôi" Cô tuyệt đối sẽ không để con của cô tồn tại vì người khác. Cô không muốn con của mình bị nhà họ Lăng trói buộc khắp nơi. Nếu vậy tốt hơn là nên ly hôn. Dù chỉ có một mình cô, cô cũng sẽ chăm sóc con của mình thật chu đáo. Ngay cả khi không có một gia đình trọn vẹn, cô cũng sẽ dành cho con tình yêu tốt đẹp nhất. "Hân Dư!" Lăng Diệu vội vàng ngắt lời cô: "Anh biết em đang tức giận, nhưng chuyện ly hôn này không thể nói bậy bạ được." "Em không nói bậy bạ, cũng không có ý lấy chuyện ly hôn ra để uy hiếp." Giọng nói của cô lên xuống thất thường: "Em biết bây giờ anh đang trong tình thế khó xử.Lăng Niệm Sơ là đứa cháu của nhà họ Lăng, cho dù anh có thể bỏ mặc không quan tâm nhưng nhà họ Lăng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.Mà thằng bé Lăng Niệm Sơ kia tình tình thất thường, cho dù con của em được bình an sinh ra, nhưng nếu sống chung với nó em cũng không yên tâm"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]