Cho dù Lăng Diệu không nói thì Lê Hân Dư cũng có thể tự tìm ra đáp án theo cách của cô. Về đến nhà, cô mở máy vi tính ra gõ những từ khóa cần tìm, tin tức từ mấy tháng trước lập tức tràn ngập trước mắt. Lúc mới đầu còn chửi cô buông thả, đến cuối cùng đều là chửi Giang Dật Hàn không có đạo đức, nhớ thương người đã có gia đình. Cô tiếp tục rê chuột xuống dưới, chuyển tiếp sang tin tức khác nhưng một bài phân tích có lượt like cực cao đã đập vào mắt cô. Trong này ghi chép tường tận xu hướng dư luận từ lúc video được tung lên mạng cho đến khi một mình Giang Dật Hàn đứng ra gánh vác hết trách nhiệm và bị người đời chửi bởi, bị nhà họ Giang trách cứ... Thậm chí vấn đề hình tượng của Giang Dật Hàn cũng đã làm ảnh hưởng tới tình hình cổ phiếu của Giang Thị. Sau này, mãi cho đến khi Giang Dật Hàn đỉnh hôn với Giang Nhiên Nhiên thì mọi chuyện mới có chuyển biến tốt. Lê Hân Dư ngơ ngác nhìn màn hình máy vi tính, không nói rõ được trong lòng có cảm giác gì. Cô cầm túi xách định ra ngoài nhưng lại bị Lăng Diệu cản: “Muộn vậy rồi, em muốn đi đâu?” “Em phải đi tìm Giang Dật Hàn. Cô liếc mắt nuốn thoát khỏi sự ngăn cản của anh, nhưng cuối cùng lại bị anh ôm vào lòng. “Em biết hết rồi?” “Phải, em biết hết rồi.” “Vậy thì anh càng không thể để em đi.” Lăng Diệu ôm chặt cô vào lòng, lẩm bẩm nói: “Ngày mai Giang Dật Hàn sẽ kết hôn với Giang Nhiên Nhiên, có chuyện gì, chờ bọn họ kết hôn xong hãy nói được không?” “Lăng Diệu, tại sao cách giải quyết của anh lại là hy sinh Giang Dật Hàn chứ? Tại sao anh không thể bàn bạc với em?” Anh mím môi, không nói gì. Lê Hân Dư bật cười, chẳng trách Giang Dật Hàn và Giang Nhiên Nhiên lại đính hôn đột ngột như thế. Chẳng trách trong buổi tiệc đính hôn của Giang Dật Hàn, Lăng Diệu lại tặng cho anh ấy món quà lớn như vậy, thì ra là vì mắc nợ. Giữa Giang Dật Hàn và Giang Nhiên Nhiên không có tình cảm, nếu chỉ vì chuyện này mà phải kết hôn thì căn bản là không có trách nhiệm với hôn nhân và tương lai của chính họ. Cô không thể cho phép mình hủy hoại cuộc đời của Giang Dật Hàn. “Lăng Diệu, buông em ra. “Không buông” Anh sợ để cô đi rồi cô sẽ không trở lại nữa. Giang Dật Hàn đã làm quá nhiều còn anh làm quá muộn, cho dù mạnh mẽ như Lăng Diệu cũng sẽ cảm thấy lo lắng không yên. “Lăng Diệu, em biết anh là vì tốt cho em, nhưng em thật sự không thể chấp nhận cách làm này” Cô thà rằng để bản thân mình bị người đời chửi mắng chứ không muốn hủy hoại cuộc đời của Giang Dật Hàn như vậy. Hôn nhân là chuyện thiêng liêng cỡ nào. Cô biết Lăng Diệu yêu cô nhưng không không ngờ tình yêu của anh lại ích kỷ như vậy. Nếu không phải trong lúc vô tình Lê Nhã Trí bỗng nói ra, có phải cả đời cô cũng không biết được chuyện này không? Tại sao hạnh phúc của cô phải đánh đổi bằng hạnh phúc của Giang Dật Hàn mới được? Dựa vào cái gì? Giữa người và người đều là bình đẳng, không ai có thể giẫm đạp lên cuộc đời của người khác. Giang Dật Hàn đã hy sinh nhiều như thế, còn cô suýt nữa thì ngay cả cơ hội được biết cũng không có. Lê Hân Dư ngửa đầu lên để nước mắt chảy ngược về, cô cố gắng khiến cho bản thân tỉnh táo lại: “Lăng Diệu, anh buông em ra, em muốn gặp Giang Dật Hàn nói rõ ràng với anh ấy." “Chờ ngày mai sau khi kết thúc hôn lễ rồi em nói cũng không muộn” Anh vẫn ôm cô thật chặt, hơi thở nam tính mạnh mẽ quấn lấy cô, gần như khiến cô ngạt thở. “Lăng Diệu, anh không tin em. Có phải anh nghĩ em sẽ đến với Giang Dật Hàn vì chuyện này không? Em đi tìm anh ấy là để phá hỏng hôn lễ của anh ấy sao?” “Không. Cằm của anh tựa lên vai cô, anh trầm giọng nói: “Anh tin em, nhưng anh không thể nào hoàn toàn tin tưởng Giang Dật Hàn. Nếu Lê Hân Dự xuất hiện trước mặt Giang Dật Hàn, Giang Dật Hàn sẽ hối hận, chắc chắn anh ta sẽ như vậy... Có lẽ người khác không biết rốt cuộc Giang Dật Hàn yêu cô cỡ nào nhưng Lăng Diệu biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]