Lê Nhã Trí đã chết.
Là vì trong lòng ấm ức cho nên tự mình tức chết.
Nhưng cho dù đến giây phút nhắm mắt lìa đời, Lê Nhã Trí vẫn không hiểu rốt cuộc bản thân cô ta có chỗ nào không bằng Lê Hân Dư, tại sao Lăng Diệu không cần cô ta.
Từ đầu đến cuối Lê Nhã Trí đều nghĩ nếu Lăng Diệu dịu dàng với cô ta một chút xíu thôi, cô ta sẽ không ra nông nỗi này.
Lê Hân Dư tận mắt chứng kiến cái chết của Lê Nhã Trí, khi nhịp tim trên màn hình monitor trở về số không, một mạng sống đã biến mất trước mặt cô.
Viên Vũ và Lê Khải Thiên ở bên ngoài phòng bệnh lao lên, đẩy Lê Hân Dư qua một bên, ôm chầm lấy thi thể của Lê Nhã Trí khóc than...
Hình ảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thật sự bi thương đến cực điểm.
Lăng Diệu đứng ở phía sau đỡ cơ thể cô, anh duỗi tay ra ôm vai cô, để cô dựa vào lòng mình: “Chúng ta đi thôi.” “Em muốn tiễn con bé một đoạn” Dù sao Lê Nhã Trí cũng là em gái của cô mười tám năm trời. “Được." Lăng Diệu gật đầu đồng ý với cô
Lăng Diệu cùng cô đi dự đám tang của Lê Nhã Trí, họ vẫn luôn đứng cuối hàng giống như khách đến dự lễ chứ không phải là người nhà họ Lê.
Lúc Viên Vũ muốn kéo Lê Hân Dư nói chuyện thì cô đã xoay người trước, rời đi với Lăng Diệu.
Mà lúc này đã là chiều tối.
Lăng Diệu đích thân làm tài xế đưa rước cô.
Lê Hân Dư vẫn luôn ủ rũ, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253583/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.