Năm đó, bởi vì không tìm thấy bố mẹ ruột cho nên Giang Dật Hàn mới bị trại trẻ mồ côi giữ lại.
Không biết có nên cảm ơn cái tên dễ nghe của anh hay không, ở trại trẻ mồ côi chưa được mấy năm thì anh được nhà họ Giang nhận nuôi.
Bố mẹ nói dẫn anh vào trong thành phố chơi nhưng cuối cùng lại ném anh vào đây như rác.
Nói ra thì những năm đen tối nhất trong cuộc đời anh chắc hẳn là lúc ở trại trẻ mồ côi.
Trại trẻ mồ côi có ấm áp nhưng cũng lạnh leo.
Mỗi một người ở đây mặc dù đều mang vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng ai ai cũng lạnh lẽo.
Ở đó, dần dần Giang Dật Hàn biết được cách phân biệt lòng người, ai thật lòng, ai giả dối.
Người duy nhất có thể mang đến sự ấm áp cho trại trẻ mồ côi lạnh lẽo chính là Lê Hân Du.
Trong những năm đen tối ấy, Lê Hân Dư chính là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời anh.
Khi đó Lê Hân Dư còn nhỏ, Viên Vũ thường xuyên dắt Lê Hân Dư đến trại trẻ mồ côi tặng đồ ăn vặt, quần áo và quà cho những đứa trẻ ở kia... Lúc giàu có đầy đủ, họ còn cho trại trẻ mồ côi một số trang thiết bị, nói là làm một ít chuyện tốt để tích phúc đức.
Lê Hân Dư mặc váy trắng như tuyết, từ đầu đến chân sạch sẽ trong sáng giống như một thiên sứ.
Giang Dật Hàn phát hiện không chỉ có mình mà tất cả các cậu bé trong trại trẻ mồ côi khi trông thấy Lê Hân Dư thì ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253504/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.