Nhìn theo Lăng Diệu kéo Lê Hân Dư đi xa, ánh mắt của Giang Dật Hàn vẫn hướng theo phía đó một lúc lâu.
“Vì nhà họ Lê mà hi sinh hôn nhân và hạnh phúc của bản thân, có đáng không?" Lê Hân Dư, em thực sự dễ dàng bỏ lại tôi như vậy sao?
Giang Dật Hàn vốn nghĩ rằng ba năm không gặp anh hoàn toàn có thể khống chế được trái tim mình, có thể đủ dũng cảm để bỏ lại tình cảm này. Cô về nước, anh biết nhưng không chủ động tìm cô, thậm chí khi cô đi cùng Giang Nhiên Nhiên anh cũng cố tính trốn tránh...
Nhưng, khi anh chứng kiến cô phải trải qua cuộc sống như thế này, còn thê thảm như vậy thì anh không còn cách nào khác kiềm chế tình cảm của bản thân mình nữa.
Trước đây khi buông tay là vì anh muốn cô hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, bị kẻ thứ ba tìm tới tận nhà nhục mạ, liệu cô có hạnh phúc?
Ánh mắt Giang Dật Hàn đầy u tối.
Trong dòng người Giang Nhiên Nhiên vội vàng bước ra kéo tay Giang Dật Hàn, ánh mắt đầy xót thương, nhẹ nhàng nói: "Anh"
Giang Dật Hàn vẫn giữ tư thế vừa nãy, không động đậy, không nói một lời giống như không nhìn thấy Giang Nhiên Nhiên vậy.
Giang Nhiên Nhiên cũng không nói gì nữa, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Hân Dư không lẽ nào bị Lăng Diệu ức hiếp ư, vết tích trên người cậu ấy đến bây giờ vẫn chưa khỏi!"
Lúc này Giang Dật Hàn mới có phản ứng, anh quay đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc và hận thù: “Lăng Diệu đánh cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253309/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.