Lê Hân Dư sững người, cô không ngờ rằng cô giải thích hết nước hết cái như vậy, kết quả anh lại chất vất cô một cách ô nhục như vậy.
"Lăng Diệu, đây không phải là lỗi của tôi." Nếu Giang Dật Hàn không xuất hiện kịp thời thì càng có nhiều người hơn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cô rồi.
"Anh ta nhìn thấy rồi, đúng không?" Mặc dù là câu hỏi nhưng khẩu khí lại mang tính khẳng định.
Lăng Diệu vân vê môi cô, bỗng ghé lại gần mặt cô hơn, ghì chặt cô xuống ghế xe. Cơ thể cô và anh dường như không còn một chút khoảng cách, gần gũi dán chặt lấy nhau.
"Lê Hân Dư, gần đây có phải tôi đối xử với em quá tốt, tốt đến nỗi em có thể quên hết những lầm lỗi trước đây?" Lúc nói ra những lời này, môi anh gần như sát gần hơn với đôi môi hồng của cô, gần như chạm vào nhau vậy.
Tay anh kéo phăng chiếc áo khoác đen trên người cô, ấn tay ở vòng ngực cô, giọng lạnh lùng: “Vết tích này có phải quá kín đáo khiến em không thể ghi nhớ thân phận mình là ai?"
Lê Hân Dư hít một hơi thật sâu, cố gắng điều tiết cảm xúc của mình, nói lý với anh: “Là không biết Y Nghệ từ đâu xuất hiện, hất nước lên người tôi khiến cả người tôi đều ướt sũng, bởi vậy anh Dật Hàn mới lấy áo khoác của mình đưa cho tôi. Anh chỉ để ý bộ dạng nhếch nhác ấy của tôi bị anh ấy nhìn thấy, tôi có thể hiểu. Nhưng nếu như anh Dật Hàn không xuất hiện kịp thời tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253310/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.