Khi Lê Hân Dư phát hiện có điều gì đó không đúng thì cũng đã muộn rồi, ánh mắt của Lăng Diệu văn máu đỏ ngầu, còn âm u đến khiếp người.
Cô còn chưa kịp có phản ứng thì Lăng Diệu đã bước tới kéo mạnh tay cô ra từ trong lòng Giang Dật Hàn.
Lòng Giang Dật Hàn bỗng trở nên trống rỗng. Giây sau đó, một quả đấm giáng thẳng lên mặt anh. Đầu anh lệch hẳn qua một bên, miệng bầm tím một mảng.
Lăng Diệu nắm chặt tay Lê Hân Dư, gườm gườm nhìn Giang Dật Hàn, trong mắt như hàm chứa cái lạnh nghìn năm: “Giang Dật Hàn."
Lăng Diệu ra tay rất ác, Giang Dật Hàn sờ tay lên mép: “Là tôi."
Lăng Diệu càng tức nảy lửa, vung tay nện thêm một cú đấm nữa: “Ai cho mày cái gan dám ôm người phụ nữ của tao?”
Giang Dật Hàn không hề đánh trả mà chỉ đứng đó nhận cú đánh của anh, miệng ngòn ngọt, anh bèn nhổ ra sàn, quả nhiên có máu.
Anh nhìn Lăng Diệu nói: “Người phụ nữ của anh, anh đang nói tới Y Nghê? Hay là người phụ nữ nào?" Để cho người phụ nữ của anh ta ức hiếp vợ mình ra nông nỗi này, Lăng Diệu còn dám nói Lê Hân Dư là người phụ nữ của anh ta?
Lăng Diệu tức giận cười: “Mày có quản tao có bao nhiêu người phụ nữ, thì Lê Hân Dư cũng chỉ là một người đàn bà trên giường của tao. Còn mày, mày là cái thá gì?"
Giang Dật Hàn bỗng cười, nụ cười mỉa mai đến tột cùng.
Điệu cười ấy như kích thích Lăng Diệu hơn. Anh nắm chặt tay toan tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-nhau-mot-loi-thoat/1253308/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.