Yêu là như thế nào? Có phải là cái cảm giác biết mình sắp chết rồi vẫn còn cố gắng uống vào thuốc độc? Có phải là cái cảm giác, càng yêu người ta bao nhiêu lại càng chán ghét mình bấy nhiêu, vì chính con tim lại không chịu nghe theo lý trí? Yêu nhiều, càng đau khổ nhiều, đó chính là chân lý.
Cùng làm bạn giường với nhau bảy năm qua, nhưng tình cảm mà hắn đối với y chẳng khác nào là một bát nước lã đổ đi, nhạt nhẽo, lạnh lẽo. Thế nhưng, tình cảm mà y dành cho hắn, nó đã sớm sâu hơn núi cao, rộng hơn biển khơi, vô tận theo chiều gió. Y muốn quên hắn đi lại càng không thể được. Hình bóng của hắn từ lâu đã sớm khắc trong tâm trí y, để y nặng lòng mãi. Hắn giống như một vị thần oai phong dũng mãnh, còn y lại chỉ là một hạt cát nhỏ bé lạc lõng giữa đất trời, có lẽ mãi mãi cũng không thể nào có duyên hội ngộ.
Giá như, hai người không cùng gặp nhau tại thời điểm đó, không ở bên nhau, y cũng sẽ không hãm sâu như bây giờ. Giá như, hai người chỉ là vô tình đi lướt qua nhau, coi nhau chỉ giống như một cơn gió thoảng mây trôi, như vậy thì thật là tốt biết bao nhiêu. Thế nhưng, cuối cùng vẫn chỉ là "giá như"...