Chương trước
Chương sau


Ông ta mỉm cười chào hỏi với ông lão đi đầu: “Chào bác, chúng tôi không phải người xấu gì đâu”.



Ông lão kia có mấy phần điềm tĩnh của trưởng làng, nhưng khi mở miệng vẫn cảnh giác: “Các người là ai?"



Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chúng tôi là người ngoài đi ngang qua thôi”.



Ông lão ngạc nhiên: “Từ bên ngoài tới?"



Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.



Ông lão và dân làng đều tỏ vẻ hoài nghi.





Chủ nhân bút Đại Đạo: “Có thể trò chuyện chút được không?"



Ông lão từ chối: “Chúng tôi không hoan nghênh người ngoài”.



Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì mà đưa tay chỉ về bên phải. Một hòn đá tảng cao mười trượng lập tức sụp đổ.



Mọi người: “...”







Ông lão vội vàng bỏ cái cuốc xuống: “Mời ba vị vào”.



Dân làng cũng tách ra nhường đường.



Chủ nhân bút Đại Đạo gật gù rồi nhấc chân đi vào.



Diệp Quân và Cổ Bàn đi theo.



Ông lão nói với người khác: “Buông vũ khí đi. Ba vị này là người tốt, sẽ không hại chúng ta đâu, nhanh lên”.



Dân làng làm theo.



Hình ảnh hòn đá vỡ thành mảnh vụn đã đủ để họ tin ba người này là 'người tốt'.

Trưởng làng vứt cho họ một ánh mắt, dân làng lập tức túm lại hội ý rồi trở về nhà, giấu hết lương thực vào chỗ kín.



Ông lão dẫn ba người kia đi đến một căn nhà có khoảnh sân đơn sơ, bên trong là một đứa bé dè dặt ló đầu ra.



Ông ta rót trà cho họ rồi lúng túng đứng sang bên.



Chủ nhân bút Đại Đạo mở lời: “Bác đừng hoảng sợ vậy, chúng ta không có ác ý”.



Ông lão chần chừ một hồi rồi nói: “Ta hiểu rồi”.



Đoạn lấy một món đồ màu bạc ra đặt trên bàn: “Các vị, đây là vật quý nhất trong làng chúng ta”.



Khiến ba người kia câm nín.



Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chúng ta chỉ muốn hỏi chuyện thôi, không có ý gì khác đâu”.



Ông lão vội nói: “Ngài nói đi ạ”.



Chủ nhân bút Đại Đạo: “Các người vẫn luôn sinh sống ở đây sao?"



Ông lão gật đầu: “Vâng”.



Chủ nhân bút Đại Đạo: “Cha truyền con nối?"



Ông lão: “Vâng”.



Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày.



Diệp Quân xen vào: “Chắc họ là người dân nước Cổ Thần, nhưng vì là người thường nên không bị thế lực kia đụng đến khi diệt quốc”.



Chủ nhân bút Đại Đạo gật gù: “Có thể”.



Rồi hỏi ông lão: “Bác có biết đây là nơi nào không?"



Ông lão dè dặt: “Là Cổ Khư”.



Cổ Khư?



Diệp Quân hỏi: “Ông còn biết gì nữa?"



Ông lão: “Ông nội ta nói nơi đây tên là Cổ Khư, còn chúng tôi là người dân bị nước Cổ Thần vứt bỏ”.



Sắc mặt ảm đạm vô cùng.



Diệp Quân: “Làng này lên là gì?"



Ông lão: “Đại Loan”.


Diệp Quân: “Mấy người đã từng đi ra ngoài chưa?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.