Chương trước
Chương sau
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo không nói năng gì trước câu hỏi của mình, Diệp Quân cười.





"Thế nhân nói 'thiên đạo bất nhân, vạn vật như cỏ rác'. Tuy có hơi quy chụp nhưng cũng không phải vô lý”.



Chủ nhân bút Đại Đạo cười gằn: “Nguyên nhân kết quả của chúng sinh đã được định đoạt từ trước. Lấy ví dụ Cơ Chiến của Đế quốc, nếu bản thân gã không có tham vọng, tâm tính đường hoàng thì sao lại nghe lời ta đến giết ngươi? Nếu vì vậy mà nhận lấy kết cuộc thảm bại thì cũng là do gã tự làm tự chịu, liên quan gì đến người khác?"



"Vô liêm sỉ!"



Cổ Bàn cười khẩy: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ngươi...”





Người được nhắc tên quay lại: “Câm mồm. Ngươi có tư cách gì mà xen vào?"



Cổ Bàn phẫn nộ siết chặt tay, khí tức dâng lên cuồn cuộn nhưng cuối cùng vẫn đè xuống.



Phải nhịn.



Bằng không sẽ phá hủy kế hoạch.







Đợi bản thể thoát ra rồi, việc đầu tiên y làm chính là giết lão chó già này.



Diệp Quân: “Ông nói cũng có lý, nhưng ông quên một điều rằng nếu ông không nhúng tay vào thì Cơ Chiến đã không chết. Ông nói thiên đạo tuần hoàn, vạn sự đã được định đoạt, nhưng rõ ràng là ông xen vào, lại nói nó thành thiên đạo. Chẳng phải giống như quan lại làm sai nhưng đổ mọi trách nhiệm lên đầu dân thường à? Đúng là ứng với câu 'cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan' nhỉ?"



Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh tanh đáp: “Ta không đấu võ mồm với ngươi. Giữa chúng ta chỉ cần lấy sức mạnh để nói chuyện là đủ”.



Diệp Quân gật gù: “Ta cũng thấy thế”.



Không ai nói gì thêm, vì không ai có thể thuyết phục được ai.



Giữa họ chỉ có đánh bại và khuất phục người kia bằng nắm đấm chứ không còn cách nào khác.



Diệp Quân càng thêm kiên định với tư tưởng thống nhất vũ trụ, lập ra trật tự mới để cha và ông tin tưởng mình.



Hắn bỗng cười rộ lên đầy bỉ ổi.



Làm chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày, không biết thằng ranh này lại nảy ra ý gì trong đầu.



Cổ Bàn nhìn qua lại giữa hai người một hồi rồi nhắm mắt.



Cả ba nhanh chóng đi vào dãy núi, chỉ thấy bầu trời tối sầm, bốn bề yên tĩnh.



Có vẻ gì đó rất kinh dị.



Diệp Quân giơ kiếm đề phòng.



Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn cũng đề cao cảnh giác, không dám lơ là.



Đặc biệt là người trước, ông ta biết nước Cổ Thần hùng mạnh thế nào mà vẫn bị một thế lực không biết tên này tiêu diệt.



Rất bất thường.



Thế là ông ta không dám qua loa, dù sao đạo pháp vẫn còn bị phong ấn, nếu bị đánh bại ở đây thì đúng là mất mặt.



Ba người men theo sơn đạo đi một hồi, thấy một ngôi làng xuất hiện.



Diện tích không lớn, chỉ đủ cho tầm một trăm nhân khẩu sinh sống, nhưng quan trọng là có người sinh hoạt ở đây.



Cả ba sửng sốt.



Một ông lão thấy họ đi tới thì lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó vừa bỏ chạy vừa la toáng lên: “Có ma! Có maaaa!"



Ba người: “...”



Không lâu sau, có mấy trăm người vọt ra, tay lăm le ngọn đuốc và 'vũ khí' như cái cuốc, lưỡi cày.



Nhưng họ chỉ co cụm ở cổng làng chứ không dám bước ra.



Ai nấy đều ra vẻ hùng hổ nhưng trong mắt rõ ràng có sợ hãi.



Diệp Quân và hai người kia thì ngớ ra khi nhận thấy những người này chỉ là người thường.



Thấy chủ nhân bút Đại Đạo bước tới, bọn họ rối rít lùi về sau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.