Chương trước
Chương sau
Ông lão xua tay liên tục: “Không thể, những ai đi rồi... đều không trở về”.





Diệp Quân: “Vậy là cũng không biết bên ngoài có gì?"



Ông lão gật đầu: “Không ai biết cả, chỉ biết rất, rất nguy hiểm”.



Ông ta thoáng dừng lại: “Nghe nói, làng kế bên rất giàu, còn có nhiều bảo vật...”



Rồi ngưng ở đây.





Diệp Quân và hai người kia nhíu mày.



Ông già này muốn giá họa cho kẻ khác!



Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Bảo vật à? Bảo vật gì?"







Ông lão vội nói: “Không biết nữa, chỉ nghe là tìm được ở ngoài về, rất lợi hại”.



Ông ta im lặng liếc nhìn bọn họ.



Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Mấy người có thù oán gì với người ta à?"



Ông lão lắc đầu nguầy nguậy: “Không, làm gì có”.



Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không thì sao lại tàn ác như vậy?"



Ông lão tái cả mặt, lắp bắp: “Ngài... sao lại nói thế? Tôi có ý gì đâu...”



Chủ nhân bút Đại Đạo liếc ông ta một cái rồi đứng dậy đi mất.



Diệp Quân và Cổ Bàn đi theo.



Dân làng nấp trong bóng tối, len lén nhìn theo họ.



Ba người kia đi ra đường lớn.



Thấy họ khuất bóng, ông lão trưởng làng thở phào nhẹ nhõm.



Một người đàn ông đi tới hỏi: “Nhị thúc, liệu bọn họ có sang làng bên kiếm chuyện không?"



Ông lão đáp chắc nịch: “Chắc chắn”.



Người đàn ông: “Vì sao?"



Ông lão cười: “Ba người này từ bên ngoài tới chắc chắn là để đi tìm bảo vật, mà ta đã nói làng bên có thì họ sẽ động lòng thôi”.



Người đàn ông do dự: “Nhưng người mặc đạo bào kia trông rất lợi hại”.



Ông lão vuốt râu cười: “Rất mạnh nhưng đầu óc không đủ, khó thành đại sự”.



Người đàn ông lập tức nịnh bợ: “Như Nhị thúc nói là hữu dũng vô mưu đúng không?"



Ông lão gật đầu hài lòng.



Người đàn ông: “Vẫn là Nhị thúc lợi hại hơn, chỉ dùng chút thủ đoạn đã hóa giải nguy cơ cho làng ta, còn dẫn bọn họ sang làng bên. Đúng là cao tay mà!"



Ông lão cười khà khà, vỗ vai gã: “Nịnh ta như vậy là đang muốn xin xỏ gì à?"



Người đàn ông: “Dạ thì thành Khâu Ung đang có chính sách giúp đỡ hộ nghèo ấy, mỗi làng có tiêu chuẩn mấy hộ gì đó, chỉ cần là hộ nghèo thì mỗi năm được cho một con heo với trăm cân lúa”.



Ông lão quở: “Nhà ngươi còn tính là nghèo à?"



Người đàn ông cười hề hề: “Kìa, nghèo hay không thì chỉ cần một tiếng của Nhị thúc là được mà?"



Ông lão nhíu mày: “Ý ngươi là gì mà nói ra mấy lời này hả? Nhớ cho kỹ, có một số việc dù là thật thì cũng không được nói ra, hiểu chưa?"



Người đàn ông nghe theo: “Dạ dạ...”



Ông lão nhìn sang nơi khác, cười nói: “Đừng nhắc tới danh sách kia nữa, ba người kia sức mạnh thì có nhưng đầu óc thì không, chắc chắn sẽ đồ sát làng bên. Chúng ta cứ ngồi chờ thu lợi thôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.