Ông lão xua tay liên tục: “Không thể, những ai đi rồi... đều không trở về”.
Diệp Quân: “Vậy là cũng không biết bên ngoài có gì?"
Ông lão gật đầu: “Không ai biết cả, chỉ biết rất, rất nguy hiểm”.
Ông ta thoáng dừng lại: “Nghe nói, làng kế bên rất giàu, còn có nhiều bảo vật...”
Rồi ngưng ở đây.
Diệp Quân và hai người kia nhíu mày.
Ông già này muốn giá họa cho kẻ khác!
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Bảo vật à? Bảo vật gì?"
Ông lão vội nói: “Không biết nữa, chỉ nghe là tìm được ở ngoài về, rất lợi hại”.
Ông ta im lặng liếc nhìn bọn họ.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Mấy người có thù oán gì với người ta à?"
Ông lão lắc đầu nguầy nguậy: “Không, làm gì có”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không thì sao lại tàn ác như vậy?"
Ông lão tái cả mặt, lắp bắp: “Ngài... sao lại nói thế? Tôi có ý gì đâu...”
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc ông ta một cái rồi đứng dậy đi mất.
Diệp Quân và Cổ Bàn đi theo.
Dân làng nấp trong bóng tối, len lén nhìn theo họ.
Ba người kia đi ra đường lớn.
Thấy họ khuất bóng, ông lão trưởng làng thở phào nhẹ nhõm.
Một người đàn ông đi tới hỏi: “Nhị thúc, liệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3428147/chuong-5922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.