Chương trước
Chương sau
Hiện tại tuy thực lực hắn không yếu, nhưng hắn biết rõ nơi này không bình thường, phải vô cùng cẩn thận, không thể có bất kỳ sự sơ xuất nào, chỉ lơ là một cái thôi thì khả năng cao sẽ lật thuyền.





Mà Cổ Bàn lại đi tới trước cái giếng kia, lúc đến sát miệng giếng thì cúi đầu nhìn xuống, một khắc sau, tròng mắt gã chợt co rụt lại, vừa định lùi về sau thì đúng lúc này, có một cái tay đột nhiên vụt ra từ trong giếng, nhanh như sét đánh chụp lấy cần cổ Cổ Bàn muốn kéo gã thẳng xuống. Sắc mặt Cổ Bàn lập tức tái đi, hai tay chống lấy miệng giếng, điên cuồng vận dụng khí tức trong người để chống lại.



Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo không hề có sự bất ngờ.





Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Bây giờ chúng ta liên thủ thì chắc chắn có thể giết gã".



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, khó tin nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, sao ông có thể đê tiện đến vậy? Thứ gặp cháy hôi của như ông ta không dám làm đồng loại đâu".



Lời của hắn nói rất lớn, Cổ Bàn bị túm ở phía xa nghe rất rõ.







Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."



"A!"



Xa xa, Cổ Bàn đột nhiên gầm lên đầy giận dữ, ngay sau đó, hai tay gã đột nhiên đánh mạnh vào trong miệng giếng một cái.



Ầm ầm!



Một tiếng nổ vang lên, Cổ Bàn lập tức tránh thoát được cái tay kia rồi liên tục thối lùi về sau, mà cái tay trong miệng giếng cũng cố vươn theo ra, lao đến Cổ Bàn, nhưng một khắc sau, xích sắt rung lên kịch liệt, mạnh mẽ kéo ngược nó về trong giếng.



Chẳng mấy chốc, trong giếng truyền đến tiếng gầm gừ không cam lòng.



Đất trời chấn động!



Có hơi thở mạnh mẽ phun trào từ trong giếng sâu, nhưng lại bị xích sắt kia khóa chặt lại, căn bản không thể nhúc nhích được, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong rất đáng sợ, cho dù cách một miệng giếng nhưng họ vẫn cảm nhận được một cám giác áp bức cực kỳ kinh khủng từ bên trong.



Trong mắt Diệp Quân ánh lên một tia kiêng dè, thứ này là quái vật gì vậy?



Mà vẻ mặt của Cổ Bàn thì vô cùng khó coi, gã nhìn chòng chọc vào cái giếng kia, giận đến mức nổi điên: "Làm càn, quả thật làm càn!"



Lúc này gã thật sự vô cùng tức giận, nếu không do bản thể bị phong ấn tu vi, Cổ Bàn gã làm sao yếu đến mức này được? Lại còn suýt bị người ta đánh lén chết nữa, đúng là vô cùng nhục nhã!



Như nghĩ đến điều gì, gã đột nhiên quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, trong mắt không hề che giấu sát ý.



Diệp Quân thấy thế thì vui vẻ trong lòng, mau đánh nhau đi!

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn Cổ Bàn đang nổi giận: "Ngu xuẩn, hắn đang cố ý gây xích mích ly gián, hiểu không?"



Cổ Bàn lạnh lùng liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó lại nhìn sang Diệp Quân: "Hai người các ngươi đều không phải hạng tốt lành gì".



Diệp Quân đột nhiên nói: "Chó Đại Đạo, ông có biết lai lịch của cái giếng này không?"



"Ăn nói đàng hoàng!"



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi có giáo dưỡng không? Hả?"



Cổ Bàn đột nhiên nói: "Ta cảm thấy hắn gọi ngươi là chó cũng không có vấn đề gì, ngươi còn chó hơn cả chó mà".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.