Chương trước
Chương sau


Di chỉ của nước Cổ Thần!



Nghe Mật Phật nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo thật sự có chút bất ngờ, bởi vì ông ta không ngờ rằng di chỉ của nước Cổ Thần lại ở chỗ này.



Chuyện này quả thật là một niềm vui bất ngờ!



Phải biết lúc trước ông ta cũng đi tìm di chỉ của nước Cổ Thần, nhưng không tìm được,





Nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói thế, Mật Phật nhìn về phía Diệp Quân, ông ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng là có duyên, vậy cùng đi đi".



Diệp Quân chắp tay: "Đa tạ".







Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức sầm lại.



Mật Phật nói: "Đạo huynh, mặc dù nước Cổ Thần đã bị diệt, nhưng nơi này vẫn hung hiểm vạn phần, bây giờ huynh ở trạng thái như thế này... Phải hết sức cẩn thận".



Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Yên tâm, chỉ cần ta không muốn chết thì chắc chắn sẽ không chết".



Diệp Quân liếc mắt nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì.



Mật Phật gật gật đầu, chắp tay trước ngực, trong chốc lát, Diệp Quân cùng chủ nhân bút Đại Đạo đã biến mất, cùng đó là Cổ Bàn, tất nhiên không phải là bản thể.



Nhóm Diệp Quân đi rồi, Mật Phật mới khẽ nói: "Hi vọng sự xuất hiện của hai người này có thể nghịch chuyển được mệnh số nhân quả của ngươi..."



Dứt lời, ông ấy chậm rãi nhắm mắt lại, phật quang tản đi, lại khôi phục thành tượng đá, đất trời trở về tĩnh mịch.



...



Không biết qua bao lâu, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn nhìn xung quanh, lúc này hắn đã ở trong một cánh đồng hoang vu.



Đất trời âm u tối sầm, ngột ngạt cực kỳ.



Cách hắn không xa chính là chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn.



Tất nhiên Cổ Bàn vẫn còn chút mê man, rõ ràng gã cũng không ngờ Mật Phật cũng truyền tống gã đi.



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, lại nhìn Cổ Bàn, không biết đang nghĩ gì.



Diệp Quân nắm chặt lấy kiếm, cũng không nói gì, chỉ yên lặng chữa thương.



Từ đầu đến giờ hắn sở dĩ không ra tay cũng là vì đang bị thương, bây giờ thương thế của hắn đã khôi phục sáu bảy phần rồi, nhưng vẫn chưa đủ, hắn phải hồi phục hoàn toàn thì mới có thể giết chết tên chó Đại Đạo này được.



Chủ nhân bút Đại Đạo đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào nơi xa xăm, nơi đó có một miệng giếng, một sợi dây xích sắt tho to như cây cột quấn lấy thân giếng, còn một đầu khác thì đâm xuống miệng giếng.



Ba người không hẹn mà cùng đi về phía chiếc giếng kia, lúc đến gần mới phát hiện giếng này thật ra rất lớn, rộng chừng mấy chục trượng, miệng giếng có hình bát quái, xích sắt cực kỳ thô to, quấn chặt quanh thân giếng, mà bên trên miệng giếng còn có một tấm bia đá, trên bia có ba chữ cổ.



Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn chữ cổ trên mặt bia, mí mắt giật lên, nhưng sắc mặt không hề thay đổi.



Ánh mắt của Diệp Quân cũng rơi vào tấm bia đá kia, nhưng hắn đọc không hiểu, chữ trên đó là văn tự của một nền văn minh hắn chưa từng gặp.



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, vẻ mặt ông ta bình tĩnh.



Diệp Quân thu hồi ánh mắt, không nói lời nào.


Ngươi không động thì ông đây cũng đứng yên luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.