Chương trước
Chương sau
Người đàn ông áo đen đột nhiên trở nên điên loạn: “Còn có phong ấn!! Mật Phật vậy mà người còn giữ lại một đạo phong ấn... Ngươi không phải là người!!”





Hai tay ông ta đập mạnh loạn xạ, từng đạo lực Đại Đạo không ngừng đánh vào những lực phật pháp, nhưng đạo phong ấn đó vẫn tăng lên, sức mạnh của ông ta căn bản không có cách nào rung chuyển những đạo lực phật pháp đó, mà tượng phật đá kia còn đang niệm pháp ngữ cổ xưa: “Úm, bát đạp ma chấn nhiều mạt nị, thuyên hồng...”



Theo như ông ta niệm, phật quang của phật ấn chữ Vạn dưới thân người đàn ông áo đen ngày càng rực rỡ, mà nỗi hận với oán khí của người đàn ông áo đen vậy mà cứ bị trấn áp như thế.



Bên cạnh Diệp Quân, chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ tiếng nói: “Tiểu Thập chú...”





Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta liếc nhìn hắn một cái: “Không hiểu phải không? Muốn biết, muốn biết thì cậu...”



Diệp Quân nói: “Mạnh bằng ông nội ta sao?”



Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”







Nơi xa theo sự trấn áp của tượng phật đá đó, người đàn ông áo đen cuối cùng bị không đỡ nỗi, bị trấn áp nằm rạp trên đất, không động đậy...



Mà ở trước mắt ông ta, “Cơ Chiến” đó cũng đang điên cuồng chống cứ nhưng hoàn toàn không có tác dụng.



Nhìn thấy cảnh tượng này, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm “Cơ Chiến”, đột nhiên cười lớn: “Ôi trời, không ra được nữa! Ha ha ha ha ha...”



Diệp Quân: “...”



“Đại đạo chó!”



“Cơ Chiến” đó quay đầu giận dữ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi đừng sủa ta nghe, ngươi...”



“Con mẹ nó...”



Chủ nhân bút Đại Đạo trực tiếp giận dữ chỉ vào “Cơ Chiến” đó: “Ngươi qua đây đánh ông đi! Ngươi đến đi!”



“Cơ Chiến” đó tức đến cơ thể đều đang run, nhưng lúc này bản thể bị trấn áp lần nữa mà ông ta chì là một đạo ý thức, lại thêm chịu ảnh hưởng của phong ấn phật gia đó, vì vậy thực lực giảm bớt đi nhiều...”



Chủ nhân bút Đại Đạo lại lộ ra vẻ phách lối: “Chậc chậc, một đạo “tiểu thập chú” đã phong ấn ngươi, ta vốn cho rằng ngươi là nhân vật đáng người như thế nào, thì ra là một kẻ vô dụng! Ha ha!”



Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông quá đáng rồi đấy.”

“Cậu câm miệng lại cho ông đây!”



Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận chỉ Diệp Quân: “Cậu cũng không phải thứ tốt gì...”



Diệp Quân: “...”



Hiển nhiên vừa nãy chủ nhân bút Đại Đạo bị Diệp Quân chọc tức không nhẹ, vì thế tiếp tục nói: “Còn dựa vào bản thân... Chậc chậc, nói lời này cậu có đỏ mặt không? Từ khi bắt đầu đến bây giờ, cậu có mấy lần dựa vào bản thân? Lần nào không phải dựa vào người trong nhà cậu giải quyết vấn đề? Ta cũng thay cậu đỏ mặt...”



Diệp Quân không chút tức giận, bình tĩnh nói: “Ồ...”



Hành động này của chủ nhân bút Đại Đạo giống như đánh vào bông gòn, không trút được cơn tức trái lại càng tức hơn.



Chủ nhân bút Đại Đạo quyết định tha cho người không biết xấu hổ này, ông ta nhìn “Cơ Chiến” ở nơi xa, lúc này sắc mặt của “Cơ Chiến” vô cùng khó coi, bản thân của ông ta đã hoàn toàn bị phong ấn, hơn nữa phong ấn này còn mặt hơn cả lúc trước, lúc này ông ta đã tuyệt vọng.



Nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng của “Cơ Chiến”, chủ nhân bút Đại Đạo lại cười lần nữa: “Đồ lang thang, ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải rất điên cuồng sao? Ngươi kêu đi!”



“Đại Đạo chó!”



“Cơ Chiến” trực tiếp xoay người hung dữ chạy về phía chủ nhân bút Đại Đạo.



Lúc này “Cơ Chiến” bởi vì nguyên nhân bản thể bị cưỡng ép trấn áp ở dưới phong ấn, thực lực cũng giảm đi nhiều, vì vậy ra tay của ông ta căn bản không thể làm gì được chủ nhân bút Đại Đạo, trái lại còn bị chủ nhân bút Đại Đạo đánh đến không ngừng lui.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.