Chương trước
Chương sau
Thấy Diệp Quân im lặng, Toại Cổ Kim lại nói: “Thua một ván không có nghĩa là thua tất cả, bất kể thế nào, ta sẽ chế tạo xong Vũ Trụ Chủ để ngươi có được sức mạnh tín ngưỡng vượt xa bây giờ.”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cổ Kim.”

Toại Cổ Kim dừng bước.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, cười nói: “Ta sẽ dốc sức.”

Toại Cổ Kim gật đầu: “Ta cũng vậy.”

Nói xong, cô ta biến mất tại chỗ.

...

Dù Phạn Thiên và Đạo Tiêu đã chết nhưng thế lực của bọn họ vẫn còn, vì vậy lúc Toại Cổ Kim đang tiếp nhận địa bàn của bọn họ cũng không được thuận lợi cho lắm.

Thành Phạn Thiên.

Bầu trời phía trên thành, Toại Cổ Kim dẫn tất cả cường giả Thánh Vương Điện quy tụ về đây, mà ở phía đối diện cô ta là một đám cường giả cấp cao của hoàng thất Phạn Thiên Quốc.

Tất cả cường giả cấp cao của Phạn Thiên Quốc đều nhìn chằm chằm vào Toại Cổ Kim, ánh mắt không giấu nổi lửa hận thâm thù.

Huyền Nho kia cũng đang ở trong sân, lúc này vẻ mặt gã trắng bệch như tờ giấy, mọi chuyện diễn ra đã hoàn toàn vượt khỏi tính toán của gã.

Gã không ngờ rằng sư phụ và quốc chủ của mình lại thất bại hoàn toàn như vậy!

Xong rồi!



Phạn Thiên Quốc hoàn toàn xong đời rồi.

Đằng xa, Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Ai đầu hàng sẽ được miễn chết.”

“Không hàng!”

Tất cả thành viên hoàng thất của Phạn Thiên Quốc đồng loạt nổi giận.

Toại Cổ Kim không cảm xúc: “Giết.”

Lời vừa dứt, tất cả cường giả sau lưng cô ta đồng loạt xông ra ngoài...

Dù thực lực của Phạn Thiên Quốc vẫn rất mạnh nhưng cường giả cấp cao của bọn họ đã chết trận hết, hơn nữa còn không có một ai đạt tới Phá Hư, vì vậy hoàn toàn không thể nào đối kháng với phe của Toại Cổ Kim.

Đơn phương tàn sát!

Thấy vô số cường giả Phạn Thiên Quốc bị tàn sát, Huyền Nho nhìn Toại Cổ Kim, định nói mấy lần nhưng vẫn chưa thể mở miệng được, vì gã biết, chỉ cần hoàng thất Phạn Thiên Quốc không thừa nhận sự thật, không đầu hàng vậy thì chắc chắn sẽ chết!

Hoàn toàn hết cách!

Cuộc thảm sát điên cuồng!

Chưa tới một hồi, bên trong thành Phạn Thiên, thi thể chất như núi, máu chảy thành sông.

Sau khi thấy vô số người chết thảm, những thành viên hoàng thất còn sót lại cuối cùng cũng biết sợ.

Bọn họ bắt đầu cầu xin tha mạng, nhưng Toại Cổ Kim lại vờ như không thấy.

“Toại cô nương.”

Bên cạnh, Huyền Nho vội vàng nói: “Bọn... bọn họ đã đầu hàng rồi...”

Toại Cổ Kim nhìn Huyền Nho: “Ngươi còn kém xa tám ngàn dặm so với sư phụ của ngươi.”

Huyền Nho ngạc nhiên.

Toại Cổ Kim không nói gì, xoay người đi ra phía ngoài.

“Ôi!”

Một tiếng thở dài đột nhiên truyền tới từ bên cạnh Huyền Nho.

Huyền Nho quay đầu lại nhìn, người tới chính là Phạn viện trường của học viện đế quốc.

Huyền Nho vội nói: “Phạn viện trưởng...”

Phạn viện trưởng nhìn gã: “Còn nhớ sư phụ ngươi đã nói gì không?”

Huyền Nho gật đầu: “Nhớ, nhớ...”

Phạn viện trưởng nhẹ nhàng nói: “Nếu lúc bà ấy tới, ngươi nhất quyết đứng ở bên cạnh bà ấy không đi, lấy lợi ích của thư viện Quan Huyên làm chủ, vậy thì có thể ngươi đã được trọng dụng rồi, đây cũng là điều mà sư phụ người hy vọng, khi đó, ngươi có thể dựa vào thư viện Quan Huyên để đạt tới tầm cao mà sư phụ ngươi còn không thể đạt được, nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác chọn đứng về phía lợi ích của Phạn Thiên Quốc...”

Huyền Nho hơi cúi đầu, hai tay khẽ run.

Phạn viện trưởng nhìn Huyền Nho, ánh mắt lóe lên một sự phức tạp: “Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn chưa thấy rõ hiện thực, còn chưa thấy rõ đại cục bây giờ đã đi về phía... Ngươi đã phụ lại kỳ vọng của sư phụ ngươi rồi.”

Nói xong, ông ta đi về đằng xa.

Sau lưng, vẻ mặt Huyền Nho tái nhợt như tờ giấy.

...

Bên ngoài thành.

Lúc Phạn viện trưởng rời đi, Toại Cổ Kim đang đứng cách đó không xa, cô ta xoay người nhìn Phạn viện trưởng, hành lễ: “Thầy.”

Năm đó cô ta từng dùng tên giả để tới Phạn Thiên Quốc học tập, mà vị Phạn viện trưởng trước mặt đây chính là đạo sư lúc đó của cô ta.

Phạn viện trưởng nhìn Toại Cổ Kim, ánh mắt lóe lên một sự phức tạp: “Ta không ngờ rằng sẽ có một ngày ngươi dùng cách này để quay lại đây.”

Toại Cổ Kim nói: “Thầy, ta muốn mời người gia nhập Nội Các, cùng nhau xây dựng thư viện Quan Huyên.”

Phạn viện trưởng lắc đầu.

Toại Cổ Kim nhìn Phạn viện trưởng: “Thầy nhất định sẽ đồng ý.”

Phạn viện trưởng ngẩn người ra, ngay sau đó cười nói: “Nha đầu, ngươi còn dám uy hiếp cả thầy sao?”

Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không dám, cũng sẽ không làm.”

Phạn viện trưởng nhìn Toại Cổ Kim, không nói gì.

Toại Cổ Kim tiếp tục nói: “Có thầy ở đây, những người trong học viện đế quốc sẽ nghe theo người, nếu không có người, bọn họ chắc chắn sẽ không nghe ta, nếu không nghe lời thì chắc chắn sẽ phải chết.”

Phạn viện trưởng cười nói: “Vậy để cho bọn họ đi đi.”

Toại Cổ Kim không nói gì.

Phạn viện trưởng gật đầu: “Ta biết rồi, bây giờ ngươi không cho phép Vũ Trụ Chủ có tiếng nói nào khác.”

Toại Cổ Kim nói: “Có cho phép nhưng không phải bây giờ, đợi sau khi trật tự của hắn hoàn toàn được thành lập, ta sẽ giúp hắn hoàn thiện trật tự, nhưng trước đó phải tập quyền.”

Phạn viện trưởng nói: “Nếu cuối cùng vẫn không thể ràng buộc thì sao?”

Toại Cổ Kim nói: “Quyền lợi với hắn chỉ như mây trôi mà thôi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.