Chương trước
Chương sau
Còn có thể chơi như vậy ư?

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn nghĩ tới một người, Ác Đạo.

Các tu luyện của Ác Đạo rất tương tự với cách tu luyện của Mạc Sơn Hà, chẳng qua trước mắt xem ra, hiển nhiên Mạc Sơn Hà đã đạt trình độ cực cao hơn, vả lai, điều Mạc Sơn Hà càng khủng bố hơn là, sau khi người đi, vẫn giữ đạo lại để bản thân tiếp tục tu luyện…

Cái này thật sự không hợp lẽ thường lắm!

Người đạo tách rời!

Nhưng lúc người cần, đạo sẽ tập hợp!

Đây mới là con đường thật sự!

Hơn nữa, thứ tu luyện còn là đạo của mình, không phải mượn của người khác, hoàn toàn khác với đạo pháp thần thông mà trước kia Quốc sư dùng.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Mạc Sơn Hà, trong mắt đã có vẻ tán thưởng: “Ở ngoài giới hạn, ngươi là người đầu tiên, ta thật sự không ngờ, trong tình huống con đường lên cao bị chặn, ngươi lại có thể tìm đường thay thế, đi trên con đường như vậy, dù vẫn không bằng ‘Kinh Phá Bích’, nhưng cũng thật sự khó có được rồi.”

Mạc Sơn Hà cũng cười: “Đạo của ta mặc dù còn chưa thành công, nhưng ta tự tin là trong trời đấy người có thể thắng ta tuyệt đối không nhiều, ta không tin ta xui xẻo như vậy, đúng lúc gặp phải đối thủ ta không đánh thắng được, chủ nhân bút Đại Đạo, đi chịu chết đi!”

Nói xong, y đột nhiên nhún người nhảy lên, mang theo hàng ngàn loại Đại Đạo lao thẳng về phía chủ nhân bút Đại Đạo.

Vừa chém nhát đao ra, thời không ở đó đã xuất hiện vết rạn!

Biểu cảm của mọi người nghiêm trọng.

Khác với Diệp Quân, Diệp Quân có thể phá vỡ thời không ở đây, đa phần công lao là vì tính đặc biệt của chính kiếm Thanh Huyên, nhưng Mạc Cảnh Sơn lại hoàn toàn dựa vào sức mạnh Đại Đạo của bản thân, trong nhát đao này chứa đao thế khủng bố, không chỉ khiến thời không ở chỗ chủ nhân bút Địa Đạo nứt ra, mà còn khiến cả giới vực rung chuyển.



Cho dù là những cường giả cảnh giới Phá Hư ở đó, đối diện với đao thế của nhát đao đạo này, đều cảm thấy một loại đao uy khủng bố đè ép.

Lúc này biểu cảm của Phạn Thiên và quốc sư kia đều nghiêm trọng.

Đều không ngờ thằng cha này lại giấu sâu như vậy!

Đối diện với nhát dao khủng bố này, mặc chủ nhân bút Đại Đạo lộ ra ý cười, tay phải ông ta đột nhiên khẽ đưa về trước, sau đó lòng bàn tay hướng ra ngoài, đè nhẹ một cái.

Cú đè này, trong im hơi lặng tiếng, nhát đao khủng bố của Mạc Sơn Hà lại bị buộc đè ép trước mặt ông ta.

Lúc này nhát đao như đã dừng hình.

Nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được sự khủng bố trong nhát đao của Mạc Sơn Hà, trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo, Mạc Sơn Hà, tay cầm cây đao hư ảo đã siết chặt, đao ý và đao thế khủng bố tỏa ra quanh người y, vết rạn ở thời không xung quanh càng ngày càng to, tuy nhiên, lại vẫn không thể vào được tí nào!

Một loại phép tắc Đại Đạo mà y chưa từng thấy chống lại mọi đao ý và đao thế của y!

“Chém!”

Mạc Sơn Hà đột nhiên hô lớn, một tay cầm đao đổi thành hai tay, y bỗng vung đao lên, sau đó hung hăng chém về phía chủ nhân bút Đại Đạo.

Răng rắc!

Vừa hạ đao xuống, những nơi đao đi qua, thời không đó đã bị ép xé nát ra.

Song chẳng mấy chốc, y cảm thấy lúc đao của mình còn cách chủ nhân bút Đại Đạo nửa trượng thì như bị kẹt lại, không thể tiến thêm nữa.

Bản thân Mạc Sơn Hà ngơ ngác.

Chủ nhân bút Đại Đạo lại quét một cái.

Ầm!

Hàng ngàn loại đao đạo vỡ nát ầm ầm, cả người Mạc Sơn Hà bị đánh bay đi, sau khi Mạc Sơn Hà dừng lại, những đao ý và đao thế ngưng tụ quanh người y lại vỡ tan lần nữa, nhưng chẳng mấy chốc, y lại ép buộc ngưng tụ, song vừa ngưng tụ đã vỡ tan tiếp!

Mạc Sơn Hà ngơ ngác, y lại ép buộc ngưng tụ, song, tiếp tục vỡ tan, y cứ ngưng tụ, nhưng nháy mắt đã vỡ…

Cứ lặp đi lặp lại hàng chục lần, y vẫn chưa thể ngưng tụ lại đao ý và đao thế đã tiêu tan!

Đại Đạo áp chế!

Hai tay Mạc Sơn Hà nắm chặt, sắc mặt trắng bệch như giấy, y ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đao cười nói: “Ngươi không tệ, nhưng vẫn hơi non.”

Mạc Sơn Hà hít một hơi thật sâu, hai tay y bỗng nắm chặt, hai cây đao hư ảo ngưng tụ trong hai tay y, y nắm chặt hai cây đao hư ảo, những đao ý và đao thế đã bị đánh tan lại ngưng tụ, nhưng chẳng mấy chốc, chúng bắt đầu tiêu tan từng chút một.

Vẻ mặt Mạc Sơn Hà dữ tợn, hô một tiếng, một đao mang đáng sợ đột nhiên xông lên trời, đi thẳng tới vực sâu của không gian sâu.

Những đao thế và đao ý vốn đã vỡ nát bỗng ngưng tụ, nhưng lần này, lại ngưng tụ hoàn toàn, không tan nát nữa.

Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: “Được đấy.”

Mạc Sơn Hà nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta không đánh thắng ông được.”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Có thể phá vỡ Đại Đạo áp chế của ta, ngươi đã rất xuất sắc rồi. Đi với ta đi, tương lai rộng mở.”

Mạc Sơn Hà lại lắc đầu.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sao thế?”

Mạc Sơn Hà quay đầu nhìn Diệp Quân, hơi ngại ngùng nói: “Diệp huynh, ta vốn muốn làm màu, nào ngờ, lại thành trò cười.”

Diệp Quân khẽ cười nói: “Mạc huynh rất mạnh, không ai dám cười huynh.”

Mạc Sơn Hà cười nói: “Xem ra, vẫn phải tiếp tục khiêm tốn khiêm tốn…”

Nói rồi, sắc mặt y hơi phức tạp.

Sau khi Đại Đạo của y hoàn thành, cả đời cũng chỉ từng đánh nhau với hai người, một là kẻ kì quái kia, một vị nữa là chủ nhân bút Đại Đạo.

Mẹ nó!

Hai tên đều không đánh thắng được!

Y chưa bao giờ tin vào vận mệnh gì đó, nhưng bây giờ, y tin rồi.

Nếu không, thì đã không xui xẻo như vậy!

Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đến chúng ta rồi.”

Nói rồi, ông ta nhìn Toại Cổ Kim: “Ta biết người phụ nữ như cô sẽ có con át chủ bài, nào, lật ra đi.”

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ông trước đi.”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vậy để ta.”

Theo ông ta xua tay: “Tới cả đây gặp vua dựa dẫm của chúng ta đi…”

Trời đất bỗng nhiên sôi sục…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.