Chương trước
Chương sau
Từng luồng khí tức đáng sợ lan đến từ tứ phía.

Diệp Quân cau mày.

Chỉ thấy một tia sáng vàng vạn trượng bỗng tỏa ra từ bầu trời đằng xa, sau đó mấy chục người bước ra, những người này đều mặc đồ đen, thân hình cao lớn, cả người được bao phủ trong chiếc áo choàng đen hệt như những bóng ma, sau khi họ xuất hiện, từng tia tử khí kỳ lạ bỗng lan ra từ không trung.

Bốn mươi hai người.

Đều là cảnh giới Phá Hư!

“Tộc Tử Linh”.

Toại Cổ Kim bên cạnh Diệp Quân cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim trầm giọng nói: “Thời đại ở ngoại giới có vài đại tộc cổ xưa, tộc Tử Linh này xếp thứ hai, họ là bá chủ siêu cấp xứng danh vào lúc đó”.

Diệp Quân nói: “Còn xếp thứ nhất thì sao?”

Toại Cổ Kim nói: “Vị kỳ nhân đó, bản thân ông ta là một tộc, một tộc là vô địch”.

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía tộc Tử Linh, sau khi họ đến, thời không phía sau họ đã bị tử khí khủng khiếp đó bao phủ, sau đó hình thành nên tử vực, hắn thấy không gian của tử vực đã bị ăn mòn hoàn toàn.

Thấy trận thế như vậy, Mạc Sơn Hà cũng nhíu mày.

Y bỗng nhận ra chuyện này có gì đó không ổn, không giống vòng xoáy bình thường.

Chủ nhân Bút Đại Đạo quay lại nhìn đám người Phạn Thiên cách đó không xa, cười nói: “Đừng lãng phí thời gian với tên này, lấy hết át chủ bài ra đây”.

Phạn Thiên nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, sau đó vung tay lên.

Mười sáu khí tức đằng sau ông ta bỗng cuồn cuộn lao đến, thoáng chốc mười sáu cường giả xuất hiện phía sau Phạn Thiên.



Đều là cảnh giới Phá Hư!

Phía sau Đạo Tiêu cũng xuất hiện mười ba cường giả cảnh giới Phá Hư.

Hai bên cộng lại, kể cả Đạo Tiêu, Phạn Thiên và Quốc sư thì cũng có đến hơn ba mươi cường giả cảnh giới Phá Hư.

Trận chiến ở cấp bậc này ngoài cường giả cảnh giới Phá Hư, các cường giả còn lại đến đều không có ý nghĩa gì.

Thấy các cường giả đều đã ra, chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, cười nói: “Đến cô rồi”.

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ngay cả tộc Tử Linh cũng có thể gọi đến, phải nói là bất ngờ đấy”.

Ban đầu tộc Tử Linh chỉ nghe theo vị kỳ nhân đó, sau khi vị kỳ nhân đó biến mất, tộc Tử Linh cũng biến mất, không ai biết họ đã đi đâu.

Nhưng bây giờ chủng tộc đáng sợ này lại được chủ nhân Bút Đại Đạo gọi đến.

Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Chẳng phải tộc Tử Linh là át chủ bài cuối cùng của cô sao?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Bây giờ ta khá tò mò về chiêu cuối của cô”.

“Diệp huynh”.

Ngay lúc này một giọng cười bỗng vang lên.

Nghe thế, Diệp Quân nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông chậm rãi đi đến.

Người đến chính là Cựu Thần.

Nhìn thấy Cựu Thần, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Huynh?”

Cựu Thần bật cười nói: “Nghe nói đệ gặp rắc rối nên ta đến đây”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Huynh đi đi”.

Cựu Thần giả vờ không vui: “Chê thực lực ta yếu à?”

Diệp Quân cười nói: “Huynh biết ta không có ý này mà”.

Cựu Thần khẽ cười: “Ta nợ ơn đệ, phải giúp đệ chứ”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Lần sau đi”.

Cựu Thần lại lắc đầu.

Diệp Quân còn định nói gì nữa, Cựu Thần bỗng nhìn đại điện phía xa: “Diệp huynh, đệ biết đây là nơi nào không?”

Diệp Quân nói: “Nơi vị kỳ nhân đó dựng nên”.

Cựu Thần nhìn đại điện đó: “Không vào được?”

Diệp Quân quay người nhìn đại điện đó, trong đại điện có sức mạnh phong ấn bí ẩn, sức mạnh phong ấn bí ẩn đó vô cùng khủng khiếp, đao thế và đao ý đáng sợ của Mạc Sơn Hà trước đó lại không thể lay chuyển được.

Cựu Thần bỗng nói: “Muốn vào trong xem thử không?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn Cựu Thần.

Cựu Thần cười nói: “Đi”.

Nói rồi y đi về phía đại điện.

Diệp Quân do dự, sau đó đi theo.

Thấy thế Đạo Tiêu nhíu mày, vừa định ra tay nhưng lại bị chủ nhân Bút Đại Đạo ngăn lại.

Cựu Thần và Diệp Quân đi về phía đại điện, sắp đến gần đại điện, sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy hai người.

Sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, nhưng sau đó hắn sửng sốt, vì hắn nhận ra sức mạnh đó đột nhiên biến mất không dấu vết.

Diệp Quân ngờ vực, hắn quay đầu sang nhìn Cựu Thần bên cạnh.

Cựu Thần nhìn đại điện phía đằng xa, vẻ mặt khá bình tĩnh, y đi tiếp về phía trước.

Diệp Quân đi theo bên cạnh y.

Chủ nhân Bút Đại Đạo ở phía sau họ nhìn Cựu Thần, bật cười.

Nhưng đám người Phạn Thiên bên cạnh ông ta lại đầy vẻ khó hiểu.

Quốc sư nhìn chằm chằm hai người Diệp Quân, truyền huyền khí cho Phạn Thiên: “E là chuyện này có sự cố”.

Phạn Thiên bình tĩnh nói: “Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát”.

Quốc sư quay đầu lại nhìn Phạn Thiên, ông ta biết Phạn Thiên đang giấu ông ta vài chuyện.

Nhưng Phạn Thiên lại chẳng giải thích gì.

Quốc sư cũng không hỏi.

Ở đằng xa, Diệp Quân và Cựu Thần đi đến trước đại điện đó, Diệp Quân nhìn đại điện trước mặt, cả đại điện nhìn bề ngoài cũng không có gì đặc biệt, nhưng lúc đến gần bậc thềm đại điện, Diệp Quân bỗng cảm thấy cơ thể mình trở nên hư ảo.

Không phải là biến mất mà là như đi vào một thời không khác.

Thấy thế, ánh mắt đám người Đạo Tiêu ở đằng xa lộ ra tia cuồng nhiệt: “Đây là “Hư thời không” mà sư phụ để lại”.

Hư thời không!

Đây là một thời không đặc biệt, là thời không đầu tiên trong Vũ Trụ Chủ, cũng là thần khí tu luyện đầu tiên của Vũ Trụ Chủ, vì tu luyện trong thời không này có thể cảm nhận rõ hơn về ảo và thật, có thể cho họ nhìn nhận rõ hơn về “ảo”, cũng có thể để họ tiến xa hơn.

Họ không ngờ “Hư thời không” này thế mà lại ở trước mặt đại điện này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.