Chương trước
Chương sau


Lúc này, Diệp Quân hình như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Tĩnh Chiêu cô nương, mặc dù cô đã lấy được đế nguyên, nhưng cũng đừng tùy tiện thử đột phá, ghế Thánh Vương đã từng nói, cho dù có đế nguyên thì cũng không có nghĩa là nhất định có thể trở thành Đại Đế, mặc dù bây giờ cô là Chuẩn Đế, nhưng nền tảng của cô vẫn chưa tốt lắm, bây giờ đột phá thì sẽ rất nguy hiểm."



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu nói: "Ừ."



Diệp Quân lại nói: "Đến lúc đó ta sẽ giúp cô củng cố nền tảng là được rồi, không phải cô cũng có sức mạnh huyết mạch sao?"



Nghe được những lời của Diệp Quân, sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức đỏ lên giống như ánh bình minh.



Bởi vì lúc đêm đó vô tình tiến vào, sau này cô ta mới phát hiện ra huyết mạch của bản thân và thể chất đều được tăng lên.



Dù sao thì ‘tinh’ chính là máu!



Không chỉ như thế, mà sức mạnh của cô ta cũng đã được tăng lên rất nhiều.



Nhưng đương nhiên cô ta sẽ không nói việc này ra, đừng nói là nói ra, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ chết đi được.



Thật ra nếu Diệp Quân biết được thì nhất định sẽ cực kỳ khiếp sợ, bởi vì cô ta có thể cắn nuốt huyết mạch phong ma của hắn, mặc dù đó là huyết mạch phong ma không hoàn chỉnh, nhưng vẫn là huyết mạch phong ma, người bình thường căn bản không có khả năng cắn nuốt được, còn biến thành thứ để bản thân sử dụng.



Diệp Quân chậm rãi bước đi, hắn cũng không phát hiện ra Đệ Nhất Tĩnh Chiêu có gì kỳ lạ, tiếp tục nói: "Trên người ta có ba loại huyết mạch, ba loại huyết mạch này đều khá đặc biệt, đến lúc đó xem ta có thể giúp cô nâng cao sức mạnh huyết mạch được hay không."



Nghe thấy lời nói của Diệp Quân, sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng nhiên càng đỏ hơn, cũng không biết là hắn cố tình hay là đang nghĩ như thế thật.



Cô ta liếc mắt nhìn Diệp Quân một cái, thấy vẻ mặt của Diệp Quân vẫn bình thường thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



Diệp Quân lại nói: "Đương nhiên, sức mạnh huyết mạch chỉ là phụ, trong con đường võ đạo này, cần nhất chính là một đạo tâm dũng cảm và cần cù, vững vàng như đá, ta cảm thấy cô cũng có một chút khiếm khuyết trong lòng, nhưng không sao cả, dần dần sẽ được."



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu, phát ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Ừ."



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, nhìn thấy sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đỏ bừng thì lập tức hơi nghi ngờ: "Mặt của cô làm sao vậy?"



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu, giả vờ bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là hơi nóng thôi."



Nóng ư?



Diệp Quân có hơi nghi ngờ, người tu đạo sẽ cảm thấy nóng à?



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngẩng đầu nhìn về hướng cách đó không xa, vội vàng nói sang chuyện khác: "Chúng ta đến thương hội Tiên Các làm gì?"



Diệp Quân cười nói: "Mua một chút đồ."



Khi nói chuyện, hai người đã tiến vào trong đại điện, thương hội này vẫn sôi nổi như vậy, đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía quầy bán trứng cách đó không xa, trước quầy là một thiếu niên đang vui vẻ xếp hàng.



Chính là Cố Trần!



Mà lúc này, trước quầy hàng đã dựng một tấm biển, trên đó ghi rõ ràng là tỷ lệ trứng rồng rất cao.



Nhìn thấy Cố Trần, Diệp Quân nhíu mày thật sâu.






























Sắc mặt của Cố Trần lập tức trở nên tái nhợt như tờ giấy, tê liệt ngồi trên đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.