Chương trước
Chương sau


Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một luồng đế nguyên xuất hiện ở trong tay cô ta, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi đưa trước cho ta luồng đế nguyên này, trong tình huống thông thường ta có lẽ sẽ cảm động đến rơi lệ, liều chết để cống hiến cho ngươi, nhưng trên thực tế lại là ta muốn có nhiều đế nguyên hơn. Thế đạo này có lúc chính là như vậy, không phải cứ dùng thiện ý là sẽ nhận được thiện ý, mà là ác ý được một bước lại tiến thêm một bước. Đây chính là nhân tính.”



Diệp Quân thấp giọng thở dài.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, ánh mặt hiện lên vẻ phức tạp: “Ngươi có lúc điềm tĩnh khiến ta sợ hãi, giống như ngươi có thể hiểu rõ được tất cả mọi thứ, nhưng có lúc, ta lại cảm thấy ngươi giống như một đứa trẻ vậy.”



Dứt lời, cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó nói tiếp: “Nếu ngươi tin tưởng ta thì việc phổ biến Quan Huyên Pháp và sức mạnh tín ngưỡng này cứ để ta làm, ngươi đừng nhúng tay vào. Tất cả điều ác để ta làm, đợi sau khi ta sắp hoàn thành xong rồi thì ngươi lại xuất hiện để thể hiện lòng nhân nghĩa. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ càng tôn trọng ngươi hơn, tín ngưỡng ngươi hơn.”



Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Nhi: “Tại sao lại giúp ta?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thẳng vào hai mắt hắn: “Vì ngươi nhân từ.”

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Chuyện Thập Hoang, cô muốn làm gì thì làm, lấy danh nghĩa của ta mà làm, không cần phải chịu trách nhiệm thay cho ta."



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trầm giọng nói: "Ta tới đây làm kẻ ác, ngươi tới làm người tốt, như vậy có thể thống trị Thập Hoang càng tốt hơn."



Diệp Quân nhìn cô ta, nghiêm túc nói: "Không cần."



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu muốn nói tiếp, Diệp Quân lại nói: "Tĩnh Chiêu cô nương, đây cũng không phải là cổ hủ, cũng không phải là lòng dạ đàn bà, đối với ta mà nói thì đây chính là một nguyên tắc làm người, hơn nữa, ta cũng không muốn cô bị uất ức."



Nghe được câu cuối cùng của Diệp Quân, trong lòng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lần đầu tiên cảm thấy rung động, cô ta nhìn Diệp Quân mà không nói gì.



Diệp Quân tiếp tục nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."



Hai người đi về phía xa.



Diệp Quân đột nhiên nói: "Tĩnh Chiêu cô nương, ta cũng phải nói cho cô biết, kẻ địch của ta còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của cô nhiều."



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Ta biết."



Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hơi ngạc nhiên.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Bước đầu tiên của ngươi là thống nhất Thập Hoang, sau đó thiết lập trật tự ở đây, hơn nữa còn bồi dưỡng một đám cường giả đỉnh cấp của bản thân, sau đó bước tiếp theo hẳn là lên kế hoạch với cấm địa của Cổ Hoang, sau khi chiếm được cấm địa Cổ Hoang thì mục tiêu thật sự của ngươi hẳn là Cựu Thổ, ngươi đang lên kế hoạch không chỉ là một vùng Thập Hoang, mà là toàn bộ vũ trụ, ngươi muốn tiến hành một trận tranh giành đại đạo với các cường giả của các nền văn minh đỉnh cấp!"



Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu một lúc lâu rồi cười nói: "Người hiểu ta cũng chỉ có Tĩnh Chiêu cô."



Khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi đỏ ửng, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, cô ta liếc nhìn Diệp Quân một cái, trong mắt có một tia sáng khác thường.



Người đàn ông này chiến đấu không chỉ vì một nơi nhỏ bé như Thập Hoang, hắn chiến đấu vì toàn bộ vũ trụ!






























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.