Chương trước
Chương sau


Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi sau đó gật đầu: “Ngươi nói rất có lý.”



Chiêu này có thể học lại, sau này vũ trụ Quan Huyên cũng phải chiêu mộ thêm một số nhân tài nữa mới được.



Chỉ dựa vào một mình hắn thì không thể chống đỡ được cả một vũ trụ.



Giống như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân cười hỏi: “Ta là nhân tài như thế nào?”

Ghế Thánh Vương suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Đại Đế, người không phải là nhân tài.”



Diệp Quân có phần nghi ngờ, ghế Thánh Vương lại nói tiếp: “Người là soái tài, thuộc kiểu người thống trị nhân tài, hàng tỉ năm cũng khó có được một người.”



Diệp Quân ngây người, sau đó lập tức cười lớn, ghế Thánh Vương tiếp tục nói: “Đại Đế, người còn muốn biết gì nữa không?”



Diệp Quân ngừng cười: “Vừa nãy ta đã giết tên thị vệ đó…”



“Thị vệ gì?”



Ghế Thánh Vương đột nhiên nói: “Đại Đế, tên thị vệ đó rõ ràng là người không ngay thẳng, tu luyện đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng chết dưới tâm ma của mình, việc này có liên quan gì đến Đại Đế chứ?”



Diệp Quân nhìn chằm chằm vào ghế Thánh Vương một lát rồi cười nói: “Nền văn minh Toại Minh sẽ tin sao?”



Ghế Thánh Vương nói: “Tin hay không, còn không phải là do ta nói là được hay sao?”



Diệp Quân vỗ ghế Thánh Vương, mỉm cười: “Ngươi cũng là một nhân tài.”



Dứt lời, hắn nhìn về phía xa xa, ở cuối tầm mắt có một tòa đại điện cổ xưa: “Đó là gì?”



Ghế Thánh Vương cung kính đáp: “Hồi bẩm Đại Đế, đó là Thần điện Toại Minh, bên trong Thần điện có hai con yêu thú đang ẩn náu. Khi chủ nhân của bọn nó rời đi, bọn nó vẫn chỉ là hai quả trứng. Sau khi được ta cho ăn hai luồng đế nguyên, thì bọn nó đã dần dần tiến hóa. Mặc dù thực lực của bọn nó không tệ, nhưng nhất định nó không là gì với Đại Đế người. Dưới một bức tượng đồng ở bên trong đại điện có một cơ quan, mở cơ quan ra bên trong sẽ có chín chiến tướng bằng đồng được vị chủ nhân năm đó để lại, bọn chúng đều thuộc cấp bậc Chuẩn Đế. Có thể nói, trong thời đại Đại Đế vẫn chưa xuất hiện, bọn chúng chính là bất khả chiến bại, bởi vì bọn chúng gần như là bất diệt, đạo pháp ở đây đều không thể làm bọn chúng bị thương, bây giờ ta sẽ giao cho người cách để khống chế bọn chúng…”



Nó một hơi kể hết tất cả những gì mình biết ra.



Ngoại trừ chín vị chiến tướng bằng đồng, trong đại điện còn có một số đế tinh. Hơn nữa đây không phải là đế tinh bình thường mà là đế tinh cực phẩm. Cho dù ở Cựu Thổ, chúng cũng là thứ vô cùng quý hiếm.



Sau khi Diệp Quân nghe xong, hắn khẽ mỉm cười: “Cảm ơn, nhân tiện, ngươi bây giờ còn có bao nhiêu đế nguyên?”



Ghế Thánh Vương cung kính đáp: “Hồi bẩm Đại Đế, bây giờ ta còn chín luồng đế nguyên.”



Diệp Quân cười nói: “Ta mượn ngươi năm luồng, ngươi giữ lại bốn luồng, thế nào?”



Bên trong ghế Thánh Vương, chín luồng thể khí màu tím đậm chầm chậm bay đến trước mặt Diệp Quân: “Đại Đế, người đừng khách sáo như vậy. Với thực lực của người, muốn giết ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Đế nguyên này ta cho người.”






























Nhìn thấy luồng đế nguyên ở trước mặt, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân như vậy, trong đôi mắt tuyệt đẹp mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.