Dứt lời, hắn đứng dậy nhìn ngai vàng ở trước mặt, sau đó tay cầm kiếm Hành Đạo chống lên ngai vàng: “Con người ta là người biết lí lẽ. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội để cống hiến cho ta.”
Ngai vàng: “…”
Ngai vàng nào dám phản kháng?
Lúc này, một giọng nói run rẩy đột nhiên vang lên từ trong ngai vàng: “Đại Đế tha mạng.”
Diệp Quân cười nói: “Ngươi tên là gì?” Vẫn là giọng nói đó đáp: “Ta chính là ghế Thánh Vương, từng được Thánh chủ ngồi vào. Bởi vì sinh ra linh trí mà trước mắt có thể coi là cấp bậc đế binh. Nhưng ta còn mạnh hơn đế binh bình thường rất nhiều.
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Thánh chủ mà ngươi nói…”
Ghế Thánh Vương đáp: “Chính là chủ nhân của nền văn minh Toại Minh ta.”
Diệp Quân hơi tò mò: “Vậy tại sao người không đi theo về Cựu Thổ?”
Tâm trạng của ghế Thánh Vương bỗng nhiên có phần chán nản: “Khi các chủ nhân đi về Cựu Thổ, ta mới vừa sinh ra linh trí, còn chưa đủ mạnh. Nhưng ta tin rằng nhất định sẽ có một ngày chủ nhân sẽ quay lại đây, cho dù là bao lâu, ta cũng sẽ ở nơi này đợi. Vì vậy… ta sẽ không nhận Đại Đế người làm chủ đâu.”
Giọng nói của nó có phần run rẩy, hiển nhiên vẫn
Nó còn hơi sợ kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân.
Diệp Quân ngược lại có phần bất ngờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3374989/chuong-5513.html