Chương trước
Chương sau


Dứt lời, hắn đứng dậy nhìn ngai vàng ở trước mặt, sau đó tay cầm kiếm Hành Đạo chống lên ngai vàng: “Con người ta là người biết lí lẽ. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội để cống hiến cho ta.”



Ngai vàng: “…”



Ngai vàng nào dám phản kháng?



Lúc này, một giọng nói run rẩy đột nhiên vang lên từ trong ngai vàng: “Đại Đế tha mạng.”



Diệp Quân cười nói: “Ngươi tên là gì?” Vẫn là giọng nói đó đáp: “Ta chính là ghế Thánh Vương, từng được Thánh chủ ngồi vào. Bởi vì sinh ra linh trí mà trước mắt có thể coi là cấp bậc đế binh. Nhưng ta còn mạnh hơn đế binh bình thường rất nhiều.



Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Thánh chủ mà ngươi nói…”



Ghế Thánh Vương đáp: “Chính là chủ nhân của nền văn minh Toại Minh ta.”



Diệp Quân hơi tò mò: “Vậy tại sao người không đi theo về Cựu Thổ?”



Tâm trạng của ghế Thánh Vương bỗng nhiên có phần chán nản: “Khi các chủ nhân đi về Cựu Thổ, ta mới vừa sinh ra linh trí, còn chưa đủ mạnh. Nhưng ta tin rằng nhất định sẽ có một ngày chủ nhân sẽ quay lại đây, cho dù là bao lâu, ta cũng sẽ ở nơi này đợi. Vì vậy… ta sẽ không nhận Đại Đế người làm chủ đâu.”



Giọng nói của nó có phần run rẩy, hiển nhiên vẫn



Nó còn hơi sợ kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân.



Diệp Quân ngược lại có phần bất ngờ, hắn quan sát ghế Thánh Vương ở trước mặt, sau đó cười nói: “Được, ta không ép buộc ngươi. Nhưng ta muốn nói chuyện với ngươi, có được không?”



Ghế Thánh Vương vội đáp: “Được, Đại Đế muốn biết cái gì, cứ việc hỏi ta.”



Diệp Quân nhìn thoáng qua xung quanh: “Nơi này có một luồng Pháp Tắc thần bí kìm hãm tu vi của tất cả mọi người. Cái này là do ai để lại?”



Ghế Thánh Vương đáp: “Thực không dám giấu, chính là ta.”



Diệp Quân kinh ngạc đáp: “Ngươi sao?”



Ghế Thánh Vương nói: “Đúng vậy, nền văn minh Toại Minh muốn lựa chọn những người có thiên phú cực cao để trở thành Đại Đế, sau đó để bọn họ đi về Cựu Thổ, dốc sức vì nền văn minh Toại Minh. Ta đặt lệnh cấm này ở đây chính là để chọn ra được những người có thiên phú cực cao và có nghị lực lớn.”



Diệp Quân nói: “Vậy là người giúp bọn họ trở thành Đế cũng là ngươi sao?”



Ghế Thánh Vương đáp: “Có thể coi là vậy, vì chỉ có ta mới có đế nguyên.”



Diệp Quân hỏi: “Có đế nguyên là có thể thành Đế sao?”



Ghế Thánh Vương đáp: “Không không, chỉ có người có thiên phú cực cao, nghị lực lớn và may mắn lớn thì mới có một chút cơ hội trở thành Đại Đế sau khi hấp thụ được đế nguyên. Trong suốt sáu mươi tỷ năm của nền văn minh vũ trụ này, không thể đếm được hết những thiên tài đã đến đây. Trong đó không thiếu những thiên tài cao cấp và yêu nghiệt mà đến cả ta cũng phải kinh ngạc. Nhưng nhiều năm như vậy, cũng chỉ có mười mấy người có thể trở thành Đế…”



Diệp Quân khẽ gật đầu: “Hiểu rồi.” Dứt lời, hắn lại hỏi: “Sáu mươi tỷ năm, nói như vậy, ngươi đã sống được sáu mươi tỷ năm rồi sao?”






























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.