Diệp Quân nhìn thoáng qua luồng đế nguyên đó, cười nói: “Thứ này có lẽ là thứ mà tất cả cường giả cảnh giới chuẩn đế đều hằng mong ước đúng không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói gì. Nhưng trong mắt lại tràn đầy nghi hoặc, còn có cả sự ngờ vực.
Diệp Quân dừng chân lại, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười nói: “Thanh kiếm này là của cô cô ta, còn thanh kiếm bên trong người ta là của cha ta… Còn nhớ những gì ta đã nói lúc trước không? Ta có thể đi được đến bây giờ, có thể nói đều là dựa vào người trong nhà. Vì vậy, cho dù sau khi ta trở thành Đại Đế, thì ta cũng luôn nhắc nhở mình rằng làm Đế thì không được kiêu ngạo, phải ghi nhớ những ngày đã từng bị đánh tàn nhẫn…”
Nói đến đây, hắn lắc đầu cười: “Vì vậy, ta không hề phản cảm với mưu kế đó của cô dành cho ta. Ngược lại ta còn khá khâm phục.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu run giọng hỏi: “Tại sao?”
Nói xong, khuôn mặt cô ta lập tức đỏ lên.
Mưu kế như vậy…
Cô ta nhớ tới một vài cảnh tượng không thích hợp với trẻ nhỏ vào đêm hôm đó. Mà tên này lại nói là không phản cảm… Hắn đang ám chỉ điều gì sao?
Diệp Quân cười đáp: “Ông nội ta là người rất tài giỏi. Nhưng Tháp gia của ta nói, thực ra ông nội ta không phải là người tốt… Ừ, việc này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3374991/chuong-5515.html