Chương trước
Chương sau
Thiên Hình nhẹ giọng nói: “Di nương.”





Tần nương nương nhẹ giọng nói: “Ta không sao, chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi, con đi đi.”



Thiên Hình do dự chốc lát, sau đó gật đầu, xoay người rời đi.



Thiên Hình vừa đi, Tần nương nương nhẹ nhàng vuốt ve hồn bài đã vỡ của Thiên Thần, nước mặt lặng lẽ rơi xuống: “Con à, từ nhỏ con đã không nghe lời, con chỉ biết mỗi huynh đệ, nhưng chẳng lẽ con chưa từng nghĩ tới mình còn có mẹ sao?”



Ra khỏi đại điện, Thiên Hình như nhận ra điều gì đó, gã xoay người trở lại điện, khi thấy Tần nương nương, gã sững sờ.





Giờ phút này, đôi mắt Tần nương nương khép hờ, hai tay đan trước ngực, đã không còn thở nữa.

Không biết đã bao lâu, Diệp Quân mới từ từ mở mắt ra, khoảnh khắc tiếp theo, hắn bỗng ngồi xuống.



Mình chưa chết ư?



Diệp Quân quét mắt nhìn xung quanh, lúc này, hắn đang ở trong một hang động, chỗ không xa là một đống lửa đang cháy lay lắt.





Chuyện gì vậy?



Mặt Diệp Quân đầy nghi hoặc.



“Tỉnh rồi à?”



Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền tới từ cửa hang động.



Diệp Quân quay đầu nhìn qua, có một thiếu niên đứng ở cửa hang động, thiếu niên ngồi xổm ở cửa động, toàn thân tả tơi, đặc biệt là cái quần, có mấy có lỗ lớn, nhìn đã thấy giống như không mặc.



Trong lòng Diệp Quân nghi ngờ, “Ngươi là ai?”



Thiếu niên nhìn hắn chằm chằm, cười hề hề, “Còn chưa biết là chuyện gì xảy ra à?”



Diệp Quân cau mày, trong lòng thầm nói: “Tháp gia.”



Lát sau, âm thanh của Tiểu Tháp vang lên, “Ơi.”



Thiếu niên nhìn phần bụng của Diệp Quân, “Cái tháp kia của ngươi không tệ, để nó nói cho ngươi biết là chuyện gì đã xảy ra trước đi.”



Nói rồi, y đứng dậy dựa vào tường, trong miệng không ngừng chửi bới gì đó, như vẫn chưa hả giận, thỉnh thoảng lại đá vào tường vài phát.



Trong hang.



Sau khi nghe Tiểu Tháp nói xong, cả người Diệp Quân như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, lát sau, hắn chạy ra ngoài như điên, bên ngoài là biển Khổ Giới, hắn chạy đến bờ biển Khổ Giới, nhìn biển Khổ Giới như mảnh nước tù trước mắt, hai chân hắn khuỵu lại, quỳ thẳng xuống.



Chết rồi!



Tất cả đều chết rồi!



Diệp Quân nhìn vào biển Khổ Giới như người mất hồn, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh của đám người Tam tỷ, Quân Đế, Lăng Tiêu, nước mắt trong mắt bỗng rơi xuống.



“Đau lòng cũng không có tác dụng đâu!”



Đúng lúc này, thiếu niên lúc trước đi tới, y nhìn biển Khổ Giới cách đó không xa, “Dù ngươi có đau lòng tới chết, bọn họ cũng không sống lại được.”



Đột nhiên Diệp Quân nói: “Ngươi là Tổ Đạo à?”



Thiếu niên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thằng nhóc nhà ngươi cũng không ngốc, chính là ta.”



Y vừa dứt lời, Diệp Quân bỗng xông về phía y.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.