Chương trước
Chương sau


Trong sân, Phạn Chiêu Đế yên lặng một lát, cô ta xòe lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng đảo, rất nhanh, trong đất trời đột nhiên xuất hiện vô số mạnh vụn linh hồn, những mảnh vụn linh hồn này gắn liền với không biết bao nhiêu nhân quả, vô cùng mạnh mẽ, cô ta muốn cưỡng ép những mảnh vụn gắn liền với nhân quả luân hồi này ngưng tụ lại, nhưng điều đó lại vô cùng khó khăn.



Không chỉ có như vậy, những mảnh vụn linh hồn gắn liền với những nhân quả luân hồi kia bắt đầu run rẩy dữ dội và sắp nổ tung.



Thấy cảnh này, vẻ mặt Phạn Chiêu Đế đột nhiên thay đổi, mà ngay lúc này, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên tụ lại từ trong đất trời, chỉ trong nháy mắt, tất cả mảnh vụn linh hồn nhanh chóng ngưng tụ thành một hư hồn, hư ảo vừa mới xuất hiện đã lập tức ngưng tụ lại.



Chính là linh hồn của Đại Thiện Tự Chủ!





Phạn Chiêu Đế nhìn nơi sâu thẳm của tinh không: “Đa tạ.”



Không có bất kỳ hồi âm nào.



Sau khi Đại Thiện Tự Chủ xuất hiện, ông ta mơ hồ nhìn xung quanh, cuối cùng, ông ta nhìn Phạn Chiêu Đế, khi thấy cô ta, ông ta hơi ngẩn người ra, ngay sau đó, hai tay chắp lại: “Chúc mừng Phạn điện chủ.”



Ban đầu, Cửu Châu Chủ làm khoản giao dịch thứ hai với ông ta chính là giúp Phạn Chiêu Đế diệt Tương Đạo!





Đây cũng lý do tại sao ông ta đồng ý ra ngoài hỗ trợ, vì Tổ Đạo thật sự rất tàn ác, nên phải sớm diệt trừ.



Phạn Chiêu Đế nhìn Đại Thiện Tự Chủ: “Từ giờ phút này trở đi, đại sư có thể xây chùa nhận học trò ở bất kỳ vũ trụ hay thế giới nào, đệ tử Ngộ Đạo của đại sư sau khi rời khỏi hệ Ngân Hà cũng không dính phải bất kỳ nhân quả nào ở vũ trụ này.”



Vẻ mặt Đại Thiện Tự Chủ xúc động, lại hành lễ: “Đa tạ Phạn Chủ.”



Ngay tại lúc này, Cửu Châu Chủ đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Phạn Chiêu Đế, ông ta hành lễ: “Phạn Chủ.”



Người Cửu Châu Chủ thật sự thần phục không phải là Tổ Đạo mà là Phạn Chiêu Đế.



Tại sao không thần phục Tổ Đạo?



Rất đơn giản, thần phục Tổ Đạo thì ông ta mãi mãi sẽ không thể nào đột phá được cực hạn của bản thân, đạt tới một cao độ hoàn toàn mới, vì vậy, người ông thật sự thần phục chính là Phạn Chiêu Đế.



Bây giờ Tổ Đạo đã chết.



Đương nhiên, Cửu Châu Chủ có thể tiến thêm một bước hay không, đều phụ thuộc vào người phụ nữ trước mặt.



Phạn Chiêu Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta sẽ không đặt ra bất kỳ hạn chế nào nữa, từ giờ phút này trở đi, bất kỳ sinh linh nào còn sống ở vũ trụ này, đều có thể thành Đạo, lập Đạo, tế chúng sinh.”



Cửu Châu Chủ và Đại Thiện Tự Chủ đều yên tâm, hai người hành lễ với Phạn Chiêu Đế: “Đa tạ Phạn chủ.”



Từ giờ phút này trở đi, toàn bộ vũ trụ đều trở nên vô trật tự!



Phạn Chiêu Đế nói: “Từ bây giờ, vũ trụ này giao cho ông quản.”



Cửu Châu Chủ ngạc nhiên.



Phạn Chiêu Đế ngẩng đầu nhìn nơi sâu thẳm của vũ trụ, ánh mắt cô ta nhìn về biển Khổ Giới, đôi mắt sáng lên: “Cuộc chiến tranh Đại Đạo vẫn còn chưa kết thúc đâu.”



Nói xong, cô ta biến mất.



Bên trong Tiểu Tháp.






























Thiên Hình hít một hơi thật sâu, gã chậm rãi đứng dậy, sau đó xoay người đến trước một ngôi đại điện, trong đại điện, Tần nương nương ngồi ở trên ghế, hôm nay bà ta không mặc cung trang mà chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, hai tay bà ta cầm hồn bài đã vỡ của Thiên Thần, yên lặng không nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.