Chương trước
Chương sau


Vẻ mặt Tư Mã Phong u ám.



Lâm Việt nói tiếp: “Thư viện Quan Huyên phát triển cho đến nay đã thu phục được rất nhiều thế lực, đặc biệt là các thế lực mới gia nhập. Bọn họ còn cần một chút thời gian để thích ứng với thư viện, đặc biệt là giữa Đại Chu với thư viện. Mà lúc này nếu các ngươi quay lại, vạch trần những gì đã xảy ra ở đây thì rất có thể sẽ khiến Đại Chu và thư viện Quan Huyên trở mặt đối đầu lẫn nhau”.



Nói đến đây, ông ta nhìn đám người Phương Ngự rồi tiếp tục nói: “Liệu có khả năng, không chỉ Đại Chu không hy vọng các ngươi quay về mà ngay cả những người bên trên cũng không muốn các ngươi quay về hay không?”



Dứt lời, mấy người ở đây đều cau mày lại.





Lâm Việt lại nói: “Phương viện chủ, việc này liên can quá lớn, chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ gây ra hậu quả cực kỳ khôn lường. Chính vì vậy, ta đoán rằng, không chỉ lãnh đạo Đại Chu có người không muốn ngươi quay lại mà sợ là ngay cả thư viện cũng có người không hy vọng ngươi trở về. Nói đơn giản hơn là, kết cục cuối cùng có thể sẽ vì cái gọi là đại cục mà hy sinh các ngươi”.



“Không thể nào!”



Lúc này, Diệp Quân bỗng nhiên lên tiếng.







Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nhìn Lâm Việt: “Phương Ngự là người của Viện trưởng, Viện trưởng sẽ không làm hại huynh ấy”.



Tư Mã Phong cũng vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, Phương viện chủ là người được Viện trưởng đích thân phong chức, Viện trưởng làm sao có thể bỏ mặc gã”.



Lâm Việt nhìn Diệp Quân: “Thứ cho ta nói thẳng, nếu như Viện trưởng thực sự coi trọng Phương viện chủ thì không thể không cho gã quyền lực lớn hơn, để gã có đủ quyền điều động được cường giả chân chính trong thư viện Quan Huyên”.



Diệp Quân đáp: “Có thể chỉ là một sự sơ suất”.



Lâm Việt lại nói: “Cho dù là sơ suất, vậy ta hỏi ngươi, nếu việc này gây ra hiềm khích giữa thư viện Quan Huyên và Đại Chu thì lúc đó, lẽ nào Viện trưởng không thể vì đại cục mà hy sinh một đám người nhỏ nhoi sao?”



Diệp Quân còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Lâm Việt ngắt lời: “Còn nữa, xét theo tình hình hiện tại, chuyện này còn không tới được Nội Các, chứ đừng nói đến Viện trưởng”.



Lúc này Khuất Thần đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi”.



Đến lúc này rồi, sao ông ta lại không hiểu được ý của Lâm Việt chứ. Rõ ràng ông ta không muốn bị cuốn vào việc này.



Nghe thấy lời của Khuất Thần, Lâm Việt im lặng.



Nếu thực sự chỉ là một nhà họ Chu nhỏ nhoi thì ông ta có thể sẽ giúp đỡ chuyện này rồi. Dù sao, Phương Ngự cũng không đơn giản, gã là người thân tín của Viện trưởng. Mặc dù bây giờ vẫn còn trẻ, nhưng tiềm lực về sau nhất định sẽ vô cùng rộng lớn. Bây giờ qua lại tốt với gã thì sau này cũng có lợi rất nhiều với ông ta.



Phải biết rằng, đối với những nhân vật như thế này, lúc gã còn trẻ không qua lại tốt, thì khi gã đã bắt đầu trưởng thành, cho dù ngươi có tiếp cận như thế nào cũng rất khó khăn.



Nhưng ông ta suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.



Đại Chu!



Quân cận vệ Đại Chu, điều này có nghĩa là có cả nhân vật cấp cao của Đại Chu đều tham gia vào chuyện này. Trước tiên không nói về việc Đại Chu không thể đối đầu được với Nội Các, dù sao thì nếu họ muốn bóp chết ông ta thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.



Hơn nữa, Phương Ngự còn không có cách nào liên lạc được với Viện trưởng.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.