Nghe thế, sắc mặt Diệp Quân sa sầm, phải nói là hành vi này của cha quả thật hơi thiếu đạo đức.
Mình thiếu nợ cũng thôi đi, còn bắt con trai trả.
Đúng là vô lý.
Nhưng hắn cũng tò mò, rốt cuộc cha thiếu nợ gì ở đây vậy chứ?
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Với thực lực hiện giờ của cha, chắc sẽ không thiếu tiền, có khả năng là nợ ơn nghĩa gì đó”.
Tiểu Tháp nói: “Có lẽ là thế”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không quan tâm nhiều vậy nữa, trước tiên cứ đi bước nào hay bước đó, đôi khi cha cảm thấy buồn chán lại gây chuyện, nhưng chắc chắn cô cô sẽ không, lần này cô cô bảo ta đến đây chắc là có ý đồ sâu xa, tóm lại chuyện lần này ta phải làm tốt, không thể để cô cô thất vọng”.
Tiểu Tháp nói: “Là phải làm tốt, sau này Tháp gia có thể thăng cấp hay không đều nhờ vào ngươi”.
Diệp Quân: “…”
“Xin chào”.
Ngay lúc này bỗng vang lên một giọng nói.
Diệp Quân quay đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy người nói thì sửng sốt, người nói là một phụ nữ, mặc đồ trắng như tuyết, dung mạo đẹp như tranh vẽ, khí chất tuyệt thế.
Người này chính là Long Đại hắn từng nhìn thấy ở ngoài thành trước đó, lúc này cô ta đang mỉm cười nhìn hắn.
Long Đại nhìn Diệp Quân mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308849/chuong-4886.html