Chương trước
Chương sau
Tay sai sửng sốt: “Đao huynh, huynh không định trả thù à?”





Thiếu niên lại lắc đầu: “Người này là người tàn nhẫn, chúng ta không nên khiêu khích hắn, đều là người làm công, đừng liều mạng chỉ vì chuyện nhỏ này, không đáng…”



Nói rồi gã xoay người rời đi.



Đám tay sai: “…”



Lúc Diệp Quân đuổi theo ra ngoài, đã không thấy Chúc Hạnh Nhiễm đâu nữa.



Diệp Quân sửng sốt.





Sau khi về thư viện, Diệp Quân tìm vài tờ giấy…



Ngày hôm sau.



Diệp Quân đến nhà ăn, mà Chúc Hạnh Nhiễm cũng đến rất đúng giờ.



Diệp Quân ngồi trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn rồi tiếp tục ăn cơm.







Ăn xong, Chúc Hạnh Nhiễm đứng lên định đi.



Diệp Quân theo ra ngoài, vừa đi ra ngoài, Diệp Quân bỗng đứng ở trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, hắn xòe tay ra, lấy một chồng giấy dày ra đưa cho Chúc Hạnh Nhiễm: “Cho cô cái này”.



Chúc Hạnh Nhiễm cau mày: “Gì đấy?”



Diệp Quân nói: “Ta chép lại ở thư viện đấy, hình như là một quyển kiếm kỹ, ta cũng không hiểu lắm”.



Nghe được là kiếm kỹ, Chúc Hạnh Nhiễm do dự một chốc, sau đó nhận lấy đọc, vừa đọc được nội dung, cô ta lập tức kinh ngạc: “Đây là một cuốn sách về kiếm kỹ cấp chín…”



Nói rồi cô ta vội nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Sao có thể có kiếm kỹ cấp bậc này trong thư viện thế?”



Diệp Quân im lặng.



Cuốn sách kiếm kỹ trong tay Chúc Hạnh Nhiễm là những cuốn kiếm kỹ chưa hoàn chỉnh hắn từng sửa trước đó.



Thật ra sau khi hắn sửa lại, ít nhất cuốn kiếm kỹ đó cũng đạt đến cấp Thiên, nhưng hắn biết rằng việc cấp Thiên xuất hiện trong tay Chúc Hạnh Nhiễm chắc chắn không phải là chuyện tốt, thế nên hắn cố ý giữ lại một ít, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Chúc Hạnh Nhiễm, hắn biết hắn nên giữ lại nhiều hơn.



Diệp Quân không suy nghĩ nữa, ngây ngô cười nói: “Ta cũng không biết…”



Chúc Hạnh Nhiễm nhíu mày.



Diệp Quân chuyển chủ đề: “Cô xem thử có tác dụng với cô hay không?”



Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Có tác dụng”.



Diệp Quân cười nói: “Vậy cô giữ lại tu luyện đi, ta đi làm việc đây”.



Nói rồi hắn xoay người rời đi.



Chúc Hạnh Nhiễm nhìn cuốn kiếm kỹ trong tay im lặng không nói gì.



Kiếm kỹ!



Ở đại lục bị bỏ hoang này, một cuốn kiếm kỹ tốt chắc chắn vô cùng quý giá, kiếm kỹ cấp chín có thể bán ít nhất là một ngàn linh tinh, hơn nữa còn là loại mà người khác muốn tranh giành để có được.



Trầm tư một lúc, Chúc Hạnh Nhiễm cất kiếm kỹ đi, xoay người rời đi.



Lúc về đến thư viện, Diệp Quân nhìn thấy một người phụ nữ đứng trước cửa, chính là Long Đại.



Nhìn thấy cô ta, Diệp Quân hơi sửng sốt.



Long Đại mỉm cười nói: “Ngươi tên là Diệp Quân à?”



Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.