Tay sai sửng sốt: “Đao huynh, huynh không định trả thù à?”
Thiếu niên lại lắc đầu: “Người này là người tàn nhẫn, chúng ta không nên khiêu khích hắn, đều là người làm công, đừng liều mạng chỉ vì chuyện nhỏ này, không đáng…”
Nói rồi gã xoay người rời đi.
Đám tay sai: “…”
Lúc Diệp Quân đuổi theo ra ngoài, đã không thấy Chúc Hạnh Nhiễm đâu nữa.
Diệp Quân sửng sốt.
Sau khi về thư viện, Diệp Quân tìm vài tờ giấy…
Ngày hôm sau.
Diệp Quân đến nhà ăn, mà Chúc Hạnh Nhiễm cũng đến rất đúng giờ.
Diệp Quân ngồi trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn rồi tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong, Chúc Hạnh Nhiễm đứng lên định đi.
Diệp Quân theo ra ngoài, vừa đi ra ngoài, Diệp Quân bỗng đứng ở trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, hắn xòe tay ra, lấy một chồng giấy dày ra đưa cho Chúc Hạnh Nhiễm: “Cho cô cái này”.
Chúc Hạnh Nhiễm cau mày: “Gì đấy?”
Diệp Quân nói: “Ta chép lại ở thư viện đấy, hình như là một quyển kiếm kỹ, ta cũng không hiểu lắm”.
Nghe được là kiếm kỹ, Chúc Hạnh Nhiễm do dự một chốc, sau đó nhận lấy đọc, vừa đọc được nội dung, cô ta lập tức kinh ngạc: “Đây là một cuốn sách về kiếm kỹ cấp chín…”
Nói rồi cô ta vội nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308850/chuong-4887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.