Nói đến đây, hai mắt y chợt đỏ hoe: “Ta không ghen tỵ với họ, cũng không oán hận mẹ ta, Diệp huynh, huynh biết không? Ta được mẹ một mình nuôi lớn từ bé, bà ấy bán bánh bao nuôi ta khôn lớn, bởi vì bà là góa phụ nên những năm nay bà đã chịu quá nhiều khổ đau, quá nhiều uất ức… Sở dĩ ta chịu đựng không phải vì ta không cương quyết, cũng không phải ta sợ chết, ta sợ nếu mình chết thì mẹ mình phải làm sao? Bọn họ giết một người có thể dùng tiền cho qua, có thể không cần chịu trách nhiệm, nhưng ta chỉ là một người bình thường, không quyền không thế không chỗ dựa, ta không có tư cách đấu với họ…”
Diệp Quân im lặng một lát rồi nhẹ nhàng thở dài, cúi người đỡ Phó Cát dậy, nhưng y lắc đầu: “Diệp huynh, ta biết huynh không phải người bình thường, ta xin huynh cho ta một cơ hội, một cơ hội có thể khiến ta thay đổi vận mệnh, có thể đây cũng là cơ hội duy nhất đời này của ta…”
Nói xong y định dập đầu nhưng bị Diệp Quân ngăn lại.
Diệp Quân nhìn y: “Ta có thể cho huynh cơ hội, nhưng huynh có thể chịu được khó khăn không?”
Phó Cát mừng rỡ, vội vàng nói: “Được, khó khăn nào ta cũng có thể chịu được”.
Diệp Quân nói: “Đứng lên đi”.
Phó Cát do dự một chút, sau đó đứng dậy.
Diệp Quân vỗ nhẹ lên vai y: “Đồng ý với ta đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308656/chuong-4693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.